Giai Kỳ lấy lại tinh thần, không giống dáng vẻ như vừa tỉnh:
"Quân Đàm là bác sĩ sao? Thật hay giả vậy? Chẳng phải cậu ấy đang thực hiện nghĩa vụ quân sự à?”
Giờ phút này, anh không còn vui vẻ, tò mò người đàn ông khác như vậy sao?
“Anh nói đi.” Giai Kỳ thúc giục anh trả lời câu hỏi của cô.
“Tò mò em ấy như vậy sao?”
Cô gật đầu: “Đương nhiên rồi.”
Bạch Tuấn Thành lập tức đen mặt:
“Từng làm quân y. Còn muốn biết gì nữa không?”
Giai Kỳ nhìn thấy bên cạnh anh tản ra khí đen, khiến cô không dám hỏi nữa:
“Hết rồi chồng, tôi chỉ tò mò, không phải thấy hứng thú.”
Sắc mặt Tuấn Thành không chuyển biến tốt đẹp, anh hỏi: “Cô sợ máu sao?”
Giai Kỳ đang muốn mở miệng trả lời, đột nhiên nghĩ đến chuyện vừa rồi, lại gật gật đâu:
“Sợ máu."
Bạch Tuấn Thành cởi thắt lưng áo ngủ của mình ra, kề sát hỏi:
“Chỉ vì thấy ngực tôi sao?”
“Chậc, không phải.”
Giai Kỳ trực tiếp lắc đầu:
“Do tôi uống nhiều thuốc bổ nên mới chảy máu cam, anh đừng tự luyến.”
Trong lúc nói chuyện, cô đã nhắm tịt mắt lại. Kiên quyết không được nhìn lồng ngực anh nữa, nếu không lại chảy máu cam thì sẽ rất xấu hổ. Vừa dứt lời, Bạch Tuấn Thành chậm rãi nhích thân trên đè lên ngọn núi lớn, khiến Giai Kỳ hô hấp cần phải dùng đến sức, hai tay không đẩy được, ngoài miệng bắt đầu chửi bới:
“Bạch Tuấn Thành, anh mập quá, nặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-thieu-co-mot-co-vo-tai-phiet/2713100/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.