Chương trước
Chương sau
“Anh chưa cảm nhận được. Sao biết có khó chịu hay không?

“Tôi cảm nhận từ khi nào?”

“Lần trước anh hôn em, em đánh anh hai cái, chẳng phải anh dùng phấn của em để che đi sao.”

Bạch Tuấn Thành không biết nha đầu chết tiệt Giai Kỳ này lại biết anh đã trộm phấn của cô, trong lúc nhất thời bầu không khí trở nên rất xấu hổ.

Giai Kỳ trang điểm xong, nhìn mình trong gương nói:

“Giai Kỳ ơi là Giai Kỳ, sao mày lại đẹp như vậy? Bạch Tuấn Thành rất có phúc khí, vậy mà có thể cưới được mày, kiếp trước anh ấy tuyệt đối là cứu vớt địa cầu. Không, là ngân hà.”

Bạch Tuấn Thành nghe thấy thì cười:

“Ha, chắc là kiếp trước tôi hủy ngân hà thì có.”

Giai Kỳ nhìn Bạch Tuấn Thành trong gương, trợn trắng mắt:

“Ngân hà vẫn còn đó.”

Giai Kỳ dùng thỏi son đỏ nhất bôi lên môi, không hợp với dáng vẻ hôm nay của cô. Bạch Tuấn Thành đang muốn nói cho cô biết rằng thời điểm không thích hợp, thì Giai Kỳ đặt son môi xuống, xoay người ôm lấy Bạch Tuấn Thành, miệng hôn lên áo sơ mi trắng anh vừa mới thay, trên áo sơ mi lập tức xuất hiện một dấu môi đỏ.

Bạch Tuấn Thành cúi đầu nhìn động tác nhíu mày kiêu ngạo của Giai Kỳ, mới không chú ý đến Giai Kỳ đã ôm cổ anh, kiễng mũi chân hôn lên mặt anh.

Giai Kỳ hỏi: “Nói, kiếp trước anh có cứu ngân hà không?”

“Không. Là phá hủy ngân hà.” Bạch Tuấn Thành thản nhiên đáp

Giai Kỳ trực tiếp cắn lên môi Bạch Tuấn Thành.

Bạch Tuấn Thành dùng sức đẩy không ra, vì thế anh buông tha, anh mở mắt nhìn thiếu nữ gân trong gang tấc, Giai Kỳ cũng mở to hai mắt nhìn Bạch Tuấn Thành đang nhìn cô, cô chớp chớp mắt, lui về phía sau một bước.

Bàn tay quẹt trên miệng mấy cái, son môi nhạt đi một chút nhưng đôi môi đỏ mọng đó càng thêm mê người, vừa rồi hai người họ hoàn toàn không phải là hôn môi, mà là Giai Kỳ đang sát lại Bạch Tuấn Thành. Hiện tại Bạch Tuấn Thành ôm lấy eo Giai Kỳ dán chặt vào thân thể của mình, đè đầu cô lại rồi hôn lên môi cô, Giai Kỳ vốn sẽ không hôn môi, giờ phút này lại bị Bạch Tuấn Thành hôn đên không thở nổi, cô trừng mắt nhìn lấy Bạch Tuấn Thành.

Sau khi Bạch Tuấn Thành buông cô ra, anh đưa ngón tay cái lên lau môi của mình, cười hỏi:

“Còn hôn không?”

Giai Kỳ đưa cánh tay ra đẩy người đàn ông trước mắt:

“Tránh ra.”

Giai Kỳ chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác bị hôn.



Bạch Tuấn Thành lại đến phòng thay đồ thay áo, Giai Kỳ tiếp tục dặm phấn.

Lên xe, hai người họ rời khỏi nhà họ Bạch đi đên công ty.

Giai Kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ, thì thầm:

“Nếu không phải đồng đồ ăn vặt của em ở phòng làm việc của anh thì em cũng lười đi.”

Bạch Tuấn Thành chỉ cười, mà không nói gì.

Vừa vào công ty, Giai Kỳ xách theo hộp cơm:

“Em đi đưa cơm cho ba.”

Bạch Tuấn Thành gật đầu: “Đi đi.”

Giai Kỳ rời đi.

Thư ký nhìn thấy Bạch Tuấn Thành thì tiến đến báo cáo công việc:

“Tổng giám đốc, tổng giám đốc Đàm của bắt động sản Hạo Tường đến tìm anh.

“Khi nào?”

“Bây giờ đang ngồi đợi ở phòng tiếp khách.”

Bạch Tuấn Thành quay người đi về phía phòng tiếp khách.

Giai Kỳ dừng lại ở cửa phòng chủ tịch, thư ký tiến đến hỏi:

“Cô Mạc, cô tìm chủ tịch có chuyện gì vậy?”

Danh của Giai Kỳ đã sớm truyền khắp cả công ty, mọi người đều nhận ra cô, nhưng đều không chắc chắn rốt cuộc cô là thần thánh phương nào.

Cho nên có tin đồn rằng: Mạc Giai Kỳ là thiên kim của tập đoàn Mạc Thị, cũng chính là con gái nuôi của ông Bạch.

Tin đồn như vậy đúng là rất cừ.

Giai Kỳ: “Tôi đến tìm ba, ông ấy có ở đây không?”

Thư ký không biết nên mở miệng thế nào, Giai Kỳ thấy vậy hỏi:

“Sao vậy?”

Thư ký hồi phục lại vẻ bình thường: “Chủ tịch có ở bên trong, nhưng lúc này đang tiếp một người bạn”



Giai Kỳ bĩu môi: “Ò, vậy tôi ngồi ở đây đợi.”

Thư ký dẫn Giai Kỳ đến phòng nghỉ:

“Cô Mạc, cô hãy đợi ở đây đi.”

“Vâng, cảm ơn.”

Cùng lúc này, Đàm Nhạc xuất hiện trong văn phòng của Bạch Tuấn Thành.

Đàm Nhạc đúng là lãng phí thời gian.

“Tổng giám đốc Bạch, chúc mừng nhé.”

Ánh mắt Đàm Nhạc nhìn Bạch Tuấn Thành tràn đầy địch ý.

“Cưới được Giai Kỳ.”

Bạch Tuấn Thành: “Tin tức của cậu chủ Đàm đúng là tinh thông.”

Đàm Nhạc châm chọc nhìn Bạch Tuấn Thành nói:

“Giai Kỳ đâu?”

“Anh đến chính là tìm vợ tôi sao?” Bạch Tuấn Thành nhếch mày.

Đàm Nhạc: “Không tìm cô ấy, lẽ nào là tìm anh?”

Buổi sáng Đàm Nhạc nghe được tin tức của Bạch Thị, lại nhớ đến ba nên Đàm Nhạc chạy đến công ty, nghe được cuộc đàm thoại giữa ba và cổ đông của Bạch Thị trước đó.

Đàm Nhạc biết được tin từ chủ tịch Vương, nghe bọn họ nói chuyện Đàm Nhạc biết cô Mạc không phải là con gái nuôi của chủ tịch Bạch mà là con dâu, cô luôn ở tập đoàn Bạch Thị, anh ta nhận được tin lập tức chạy qua đây chính là vì tìm Giai Kỳ.

Bạch Tuấn Thành nói: “Tìm vợ tôi có chuyện gì?”

Đàm Nhạc trả lời: “Chuyện riêng.”

“Giữa tôi và vợ tôi không có bí mật.”

“Ha, vậy tin tức hai người kết hôn là Giai Kỳ nói cho tôi biết, sao anh không biết?”

Bạch Tuấn Thành giương mắt nhìn Đàm Nhạc, đây là tình địch.

Giai Kỳ ngồi xuống không bao lâu thì cửa phòng làm việc của ông Bạch mở ra, nhưng người đi ra ngoài không phải là nhân viên mặc âu phục, mà là ảnh hậu Chu Diễm trước đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.