Từ ngày Trương mỹ nhân sảy thai đã nửa năm hoàng thượng chưa đến Hạm Đạm viện.
Trương mỹ nhân ngày ngày buồn bã u sầu, ăn không ngon miệng, thường phải dùng thuốc bổ, cả người sắp trở thành cây thuốc.
Quả cây hồng trong viện lại chín rồi.
Trương mỹ nhân thích ăn hồng, ta bèn trèo lên cây hái cho nàng.
Cây hồng cao hơn bờ tường nhiều, đứng trên cây, có thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài. Khi nhìn ra, ta trông thấy người đàn ông khiến Trương mỹ nhân ngày nhớ đêm mong kia.
Thật là hiếm thấy.
Đi theo sau Tiêu Cảnh Can chỉ có một mình Triệu Dần Chi.
Hai nha đầu dưới gốc cây hỏi vọng lên: "Thanh tỷ tỷ, sao tỷ không hái đi?"
Ta nhìn xuống dưới, cảnh này như lật lại cảnh cũ. Chỉ là, năm ngoái người trên cây là Trương mỹ nhân, còn ta vẫn là một nha đầu giặt giũ y phục.
"Ta hái liền đây."
Người kia đã đi đến cổng, nhưng lại không vào mà nhìn lên trên cây.
Nếu y đã không muốn ai biết thì ta cũng giả vờ như không thấy.
"Thanh tỷ tỷ, liệu nương nương có ăn không?"
Ta hái đầy một giỏ hồng, nói: "Có."
Ta buộc quai giỏi vào dây thừng để thả xuống, lúc này, y cũng đi vào.
Khi nhìn thấy y, ta hơi hoảng nên bị trượt chân rơi xuống.
Triệu Dần Chi phi thân nhảy lên, đỡ trọn được người ta.
Ta còn chưa kịp hoàn hồn, vẫn đang ngây người nhìn Triệu Dần Chi, y khẽ cau mày, khiển trách: "Trước mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-thanh/2556487/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.