Mất đi đứa bé, Trương mỹ nhân không còn dám tơ tưởng tranh giành gì nữa. Nàng an phận ở yên Hạm Đạm viện, chỉ mong ngóng ngày nào đó hoàng thượng đến thăm.
Nếu như đây là cuộc sống của bách tính dân thường, với tính cách ấy Trương mỹ nhân ắt sẽ sống cuộc đời an nhiên tự tại. Nhưng đây là chốn hậu cung, một nơi không thấy tương lai và hy vọng. Nếu như không mong cầu điều gì, thì chỉ có thể sống dật dờ qua ngày hoặc là sớm muộn cũng mất mạng.
Bên cạnh hoàng đế, thứ không thiếu nhất chính là nữ nhân. Nữ nhân như Trương mỹ nhân đâu đâu cũng có. Sự sủng ái của đế vương chỉ như bông hoa phù dung, sớm nở tối tàn. Có lẽ hắn còn không nhớ đến có một vị Trương mỹ nhân ở Hạm Đạm viện.
Sắp đến ngày giỗ phế hậu, nhưng ta cũng không tiện đến thắp hương cho người, bèn cầm miếng ngọc bội kia đến tìm Triệu Dần Chi.
Sau khi biết mục đích của ta, hắn bóp cổ ta, nói: "Ngươi nên biết như vậy sẽ bị xử tử?"
Hắn bóp chặt đến mức ta không thở nổi, mặt mũi đỏ hết lên.
"Nô tỳ và nương nương...khụ khụ khụ...đã ở cùng nhau..."
Hắn buông tay ra, ta sợ nhũn chân ngồi sụp xuống đất. Sau khi có thể thở lại bình thường, ta quỳ xuống nói: "Nô tỳ hầu hạ nương nương 3 năm, sớm đã coi nương nương là người thân. Sinh thời, nương nương đối xử với nô tỳ rất tốt. Nô tỳ không phải người vong ân phụ nghĩa, cho dù có phải mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-thanh/2556485/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.