🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ngự thư phòng của Tiêu Cảnh Can có trưng một thanh kiếm.



Ta nhìn thanh kiếm đến thất thần, ngay cả tiếng hắn gọi đến mài mực ta cũng không nghe thấy.



Khi ta định thần trở lại, hắn đã lấy thanh kiếm xuống.



"Ngươi hứng thú với thanh kiếm này?"







"Nô tỳ cảm thấy rất đẹp."



Hắn đưa thanh kiếm cho ta, nhưng ta không dám cầm, hắn nói: "Trẫm cho phép ngươi xem."



Lúc ấy ta mới cẩn thận đỡ lấy thanh kiếm, vuốt ve từng tấc thân kiếm. Trên chuôi kiếm có khắc một chữ, nhưng vì bị năm tháng mài mòn nên đã không còn nhìn ra chữ gì nữa.



Hắn đi đến trước mặt ta tự lúc nào ta cũng không hay biết. Đến khi ta nhận ra, hắn đã dùng ngón trỏ nâng cằm ta lên. Một giọt lệ không kìm được, bất giác rơi xuống, rỏ lên tay hắn.



Hắn tra thanh kiếm vào vỏ, hỏi: "Sao ngươi lại khóc?"



"Nô tỳ...chỉ là nô tỳ nhớ cha."



"Thanh kiếm này có liên quan đến ông ấy?"



"Khi còn sống, cha của nô tỳ là thợ rèn, từng rèn không biết bao nhiêu lưỡi kiếm. Nô tỳ nhìn thanh kiếm của bệ hạ bỗng nhớ đến cha."



Hắn đặt thanh kiếm xuống, nói: "Thanh kiếm này do tiên hoàng ban tặng, trẫm vẫn luôn đặt ở đây, chưa từng sử dụng."



"Vậy bệ hạ có biết lai lịch của thanh kiếm này không?" Nhất thời ta không nén nổi suy nghĩ trong lòng, mới buột miệng hỏi.



Ánh mắt thâm sâu của Tiêu Cảnh Can chiếu trên mặt ta, giọng nói âm trầm: "Vì sao ngươi lại hỏi

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-thanh/2556478/chuong-11.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Bạch Thanh
Chương 11
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.