Từ cổng Thiên Tuyền đến điện Chính Nguyên, xác chết la liệt như ngả rạ, trong đó có đầy cung nữ và thái giám.
Ta chạy một mạch đến điện Chính Nguyên. Hàn Định Sơn bị chém đứt một chân, đang đau đớn vật vã trên sàn, Châu Thương đã chết, chỉ còn Vệ Vân Trung là vẫn bình an vô sự. Hắn lau thanh kiếm trên tay, khóe miệng nhếch lên, nói với Tiêu Cảnh Can đang ngồi trên long ỷ: "Bệ hạ, cái ghế này ngài ngồi có thoải mái không?"
Tiêu Cảnh Can tức giận nhìn ta, không đáp lại câu hỏi của Vệ Vân Trung, mà lại hỏi ta: "Tại sao nàng trở lại?"
Ta đi đến bên Vệ Vân Trung, cười nói: "Thần thiếp không nỡ bỏ bệ hạ.". truyentop.net
Vệ Vân Trung cười vang, ghé xuống nói vào tai ta: "Đã đến nước này rồi, nàng còn gạt hắn. Hay là để ta giúp nàng cho hắn thử nếm mùi yêu mà không có được."
Hắn bỗng nhiên ôm ta ngồi xuống, ngón tay lướt qua gò má ta. Hắn nhìn Tiêu Cảnh Can đầy khiêu khích, nói: "Bệ hạ có phúc biết bao, có một vị giai nhân nguyện sống chết bên ngài. Thật sự khiến thần thấy ghen tỵ."
Triệu Dần Chi giận dữ hét: "Vệ Vân Trung, thả cô ấy ra."
"Không thả thì sao?"
Bốn phía điện Chính Nguyên đều bị người của hắn bao vây, nếu như Triệu Dần Chi dám làm gì chắc chắn y sẽ mất mạng ngay lập tức.
Tiêu Cảnh Can hỏi: "Vệ Vân Trung, không ngờ kẻ cuối cùng lại là ngươi?! Trẫm đã nhìn lầm người rồi."
Vệ Vân Trung nói: "Tiêu Cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-thanh/2556454/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.