Tỉnh lại, ta thấy Tiêu Cảnh Can đang ngồi bên thành giường, hắn mừng rỡ nắm tay ta, nói: "Thanh Nhi, nàng tỉnh rồi."
"Bệ hạ, người cũng đi nghỉ ngơi đi, thiếp không sao rồi."
Hắn nằm xuống cạnh ta, ôm ta, mí mắt dần trĩu xuống.
Hôm sau, Hàn Hinh Nhi mặc đồ tang quỳ trước cửa tẩm điện. Tiêu Cảnh Can vẫn chưa giết nàng.
"Bệ hạ, Hàn Thục phi quỳ phải đến hai canh giờ rồi, người không ra gặp sao?"
Tiêu Cảnh Can bỏ quyển sách đang đọc xuống, nhíu mày, nói: "Trẫm niệm tình xưa nghĩa cũ đã tha mạng cho nàng ấy rồi, nàng muốn quỳ thì cứ mặc nàng quỳ."
Ta không nói gì thêm. Hắn có vẻ không vui, hỏi: "Nàng không trách trẫm vì không giết nàng ta chứ?"
Ta cười nói: "Chuyện của bệ hạ thần thiếp không nên xen vào."
"Nhưng trẫm lại muốn nàng xen vào."
"Thần thiếp tin bệ hạ sẽ đưa ra quyết định đúng đắn."
Hàn Hinh Nhi bị giáng xuống thứ dân, đưa ra khỏi cung.
Nửa đường xe ngựa dừng lại, nàng thấy ta thì vô cùng hoảng sợ, ngã xuống đất bò lùi về sau, nói: "Ngươi dám động đến ta...ta sẽ tâu lên bệ hạ."
"Vậy sao? Vậy ngươi chỉ có thể báo mộng mà tâu lên bệ hạ."
Khi ta hồi cung, Tiêu Cảnh Can đã đứng chờ sẵn.
"Nàng giết Hinh Nhi." Hắn nhìn ta ánh mắt không một gợn sóng.
Ta ra vẻ ghen ghét nói: "Nếu như vì nàng ta mà bệ hạ trách tội thần thiếp, thần thiếp cũng không có gì để nói. Hàn Hinh Nhi mong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-thanh/2556452/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.