Dọc theo đường đi, ta đặc biệt gặp hơi bị nhiều lượt đèn đỏ. Ta phiền toái gõ gõ ngón tay lên tay ga xe, nhịn nhiều lần loại xung động muốn quay đầu lại.
Có nhất thiết phải làm như thế, ta có biện pháp nào mang theo hắn bên người cả ngày cả ngày không?
Ta vừa đi vừa đấu tranh nội tâm.
Sau khi rẽ qua một con đường khác, lại đụng đèn đỏ nữa.
Ta thầm mắng một tiếng, liền quay đầu xe.
◆◇◆
Ta trốn trong con hẻm nhỏ sát cửa tiệm rồi gọi điện thoại báo cho A Địch biết tình hình trước mắt, hắn không nói hai lời, sảng khoái nói ta tiến vào đi. Ba mươi giây sau, khi ta và Lục Bách Đông hiện thân trong cửa hàng, A Địch miễn cưỡng ngẩng đầu khỏi tờ báo, ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời.
“Nói thúc thúc hảo đi.”
Ta ra chiêu trước một giây, cản trước mặt tên A Địch đang cố gắng xáp tới gần Lục Bách Đông tung mị nhãn.
Lục đại thiếu gia rất khéo léo nói:
“Thúc thúc hảo.”
Ta liếc trộm A địch, thấy hắn thiếu điều nhũn ra tới nơi rồi, đại khái bị một tiếng thúc thúc này ép tới sắc dục toàn bộ tiêu.
Đẩy Lục Bách Đông nhét vào trong góc cửa hàng, dàn xếp tốt xong, ta theo dõi hắn lấy ra bút sáp mầu và bức tranh bắt đầu vẽ, ta mới quay trở về quầy hàng, phát hiện vẻ mặt A Địch quái dị.
“Ngươi làm gì thế?”
Ta cau mày.
“Biểu đệ ngươi bị sao vậy?”
Hắn kéo ta sang một bên, nhỏ giọng truy vấn.
Ta không có gì để nói hơn là sự thật trần trụi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-si/134665/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.