Quách Tiểu Đông chuyển đến nhà ở tập thể cho nhân viên cao cấp mà công ty chuẩn bị cho cậu, đối với một sinh viên đại học mới tốt nghiệp như cậu mà nói, đãi ngộ như vậy quả thật là miếng thịt từ trên trời rơi xuống.
Đây là một tiểu khu cao tầng, cậu ở tại phòng 1401 lầu 14. Mỗi căn nhà của tiểu khu này đều được nhà thiết kế khéo léo thiết kế theo hình chữ U, như vậy hàng xóm trong lúc đó sẽ có thể có cửa sổ xa xa đối nhau.
Ngày đầu tiên cậu mới chuyển đến đã chú ý một cô mỹ nữ hàng xóm sát vách. Bởi vì màn đêm mới vừa buông xuống, sau bức màn ở phòng ngủ đối diện luôn có một bóng hình xinh đẹp đi qua đi lại, eo nhỏ như liễu, mái tóc dài phủ qua đầu vai. Đối với một thanh niên nhiệt huyết như Quách Tiểu Đông mà nói, việc này quả thật vô cùng quyến rũ và kích thích! Mỗi ngày sau khi tan ca, chuyện đầu tiên cậu làm là đứng trong phòng ngủ của mình chờ mỹ nữ đối diện xuất hiện…
Nói cũng lạ, khi cậu vừa vào đến phòng ngủ, mỹ nữ kia luôn cùng cậu không hẹn mà gặp. Thật là có duyên! Quách Tiểu Đông luôn yên lặng cảm khái trong lòng. Vào những lúc này trong lòng cậu luôn có những mơ mộng vô hạn về dung nhan của mỹ nữ… Nhưng đối với một trạch nam ngành kỹ thuật mà nói, bắt chuyện với mỹ nữ còn khó hơn lập trình gấp mấy lần.
Hôm nay Tiểu Đông lại giống như bình thường đến trước cửa sổ phòng ngủ, lúc cậu giả bộ vô ý nhìn về phía cửa sổ đối diện, một đôi mắt sáng đẹp cũng đồng thời nhìn về phía cậu. Cô gái rất đẹp… có dung mạo mặn mà như một người phụ nữ đã có chồng với nụ cười e thẹn như thiếu nữ. Cô nhìn Tiểu Đông, nhàn nhạt cười. Tiểu Đông lập tức ngây người, nhất thời cảm thấy mình hồn xiêu phách tán!
Tiểu Đông trong lúc cuống quít dời mắt lên nhìn trần nhà, lúc quay lại nhìn thì mỹ nữ sớm đã không thấy bóng dáng rồi. Cậu tiếc nuối a! ‘Ding dong!’ Tiếng chuông cửa vào lúc này vang lên. Cậu cả mặt mờ mịt mở cửa, nhìn thấy hóa ra là cô hàng xóm đẹp đối diện đang đứng ở ngoài cửa, nhất thời có chút không biết làm sao.
“Chào anh, em là hàng xóm của anh, em tên là Lý Nhược Thủy.” Cô gái thoải mái giới thiệu tên mình.
“Chào em, anh… anh gọi là Quách Tiểu Đông.” Quách Tiểu Đông hiển nhiên có phần luống cuống đối với mỹ nữ.
Cô gái khẽ cười nói: “Cùng tên với diễn viên nha! À… Muối ở nhà em hết rồi, anh có thể cho em mượn một ít không?”
“Được chứ, em đợi một chút nhé.” Tiểu Đông nói xong liền khẩn trương đi tới phòng bếp, cầm lấy một bịch muối đi ra.
Nhìn bộ dạng ngây ngốc cầm bịch muối của Tiểu Đông, cô gái cười vang như tiếng chuông bạc. Nhận lấy muối trong tay Tiểu Đông rồi nói với cậu: “Cám ơn anh! Sau này chúng ta phải chiếu cố lẫn nhau đó.”
Cô gái xoay người rời đi mà Tiểu Đông vẫn đứng ngây ở đó cảm nhận mùi hương như có như không trên người cô. Từ đó về sau Tiểu Đông càng thêm chiếu cố cô hàng xóm đẹp mê người này, hôm nay đổi giúp cái bóng đèn, ngày mai thay cái vòi nước. Nói cũng kỳ lạ, mỗi lần Tiểu Đông gặp Lý Nhược Thủy, cô đều mặc một bộ áo ngủ màu hồng gợi cảm xinh đẹp. Chỉ cần cậu ở nhà, cô cũng nhất định sẽ ở nhà.
Hôm nay lúc Tiểu Đông tan tầm về nhà, vừa vào đến khu nhà đã bị bảo vệ ở ngoài cửa gọi lại.
“Anh Quách! Đội trưởng của chúng tôi nói tôi hỏi anh, công ty của các anh còn muốn thuê căn hộ nữa không?” Anh bảo vệ này có phần ngại ngùng nói.
“Sao vậy? Công ty các anh có phòng cho thuê hả?” Tiểu Đông nhớ tới căn hộ mà mình ở là do lãnh đạo trực tiếp thuê với công ty này.
Tiểu Vương nói: “Đúng vậy, chính là căn kế phòng anh, nếu công ty anh muốn thuê có thể ưu tiên xem xét. Mà giá cả so với căn của anh còn ưu đãi hơn nữa!”
“Căn kế bên tôi? Căn kế bên tôi muốn cho thuê à? Không thể nào! Cô Lý không có nhắc tới chuyện chuyển đi với tôi!” Tiểu Đông nghĩ đến Lý Nhược Thủy muốn chuyển đi lại không nói với mình, trong lòng khó tránh khỏi có chút không thoải mái.
Anh bảo vệ vốn sửng sốt, sau đó sắc mặt thay đổi rất lớn, nói: “Anh Quách, anh nói bậy cái gì thế? Cái gì mà cô Lý a?”
“Cô Lý Nhược Thủy cách vách phòng tôi đó, tôi thấy cô ấy ở rất tốt, sao lại cho thuê chứ?” Quách Tiểu Đông khó hiểu hỏi.
Sắc mặt anh bảo vệ lại càng khó coi, anh nhìn Quách Tiểu Đông muốn nói lại thôi. Tiểu Đông cũng thấy sắc mặt anh ta không tốt, liền hỏi: “Sao thế? Có phải cô Lý xảy ra chuyện gì rồi không? Tối qua thấy cô ấy vẫn còn bình thường mà.”
Anh bảo vệ nghi hoặc nhìn Quách Tiểu Đông nói, “Anh Quách, anh không phải đang chọc ghẹo tôi đó chứ?”
“Tôi đâu có rảnh rỗi đi chọc ghẹo anh. Anh rốt cuộc muốn nói gì vậy?” Tiểu Đông cũng có chút bực mình.
“Anh Quách, anh không phải người ở đây phải không?”
Quách Tiểu Đông càng bực mình, cả giận nói: “Tôi không phải người ở đây thì sao?”
Anh bảo vệ thấy Quách Tiểu Đông thật muốn nổi giận, vẻ mặt ủy khuất nói: “Anh đừng vội, tôi không có ý khác, tôi nói anh không phải người ở đây ý là, nếu anh không phải người ở đây chắc là không biết chuyện xảy ra trước đây ở khu này! Tôi cũng không phải người ở đây, mới đi làm năm nay thôi. Cũng chỉ là… là nghe đồng nghiệp trước kia nói qua chuyện xảy ra ở khu này.”
Quách Tiểu Đông sửng sốt, nghĩ thầm, ‘Có thể phát sinh chuyện gì chứ?’ Cậu điều chỉnh lại cảm xúc của mình nói với anh bảo vệ, “Được, vậy anh nói cho tôi biết tiểu khu này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Anh bảo vệ nhìn nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói chút chuyện mà cậu không biết… Hóa ra tiểu khu này ba năm trước xảy ra một vụ án mạng, người chết chính là cô gái ở sát vách với Quách Tiểu Đông, tên Lý Nhược Thủy. Nghe nói lúc đó cô chết rất thảm, toàn thân bị đâm tới mười mấy nhát dao. Chết hơn mười ngày sau mà cũng không ai phát hiện, sau đó là do thi thể bốc mùi mới bị hàng xóm ngửi thấy báo cảnh sát. Mà vụ án đến nay vẫn chưa được phá…
Từ đó về sau tiểu khu này đều không được yên ổn, những hộ gia đình ở trên lầu và dưới lầu với Lý Nhược Thủy, cứ vừa đến 12 giờ xong liền có thể nghe được tiếng một người con gái đang khóc. Cuối cùng họ sợ tới mức đều nhao nhao chuyển nhà đi, hộ gia đình ở trước khi cậu tới ở, cũng là đồng nghiệp trước đây của cậu, cũng không biết có phải vì nguyên nhân này mà té từ trên cầu thang té xuống, trở thành người sống đời sống thực vật.
Quách Tiểu Đông nghe xong mà tròng mắt muốn trợn ra ngoài, “Cái này không thể nào! Lý Nhược Thủy mà anh nói với Lý Nhược Thủy mà tôi biết khẳng định không phải một người!” Cậu không tin nói.
“Nhưng căn phòng đó từ khi xảy ra chuyện đều không có ai ở hết!” Một câu này của anh bảo vệ liền kéo cậu trở về hiện thực. Cậu không nói nữa, liền giữ chặt anh bảo vệ kéo về phía thang máy.
“Anh… anh Quách, anh muốn kéo tôi đi đâu vậy? Tôi còn đang trực ca mà?” Anh bảo vệ vừa đi vừa muốn thoát ra, nhưng lực của Quách Tiểu Đông rất lớn, giữ chặt anh ta kéo vào giữa thang máy.
‘Ding dong…’ Đến lầu 14, Tiểu Đông bước nhanh ra khỏi thang máy, đi thẳng tới phòng kế bên của mình, ra sức đập cửa. Cửa chống trộm bị cậu đập rung lên thùng thùng, nhưng bên trong lại không có chút động tĩnh nào.
Lúc này anh bảo vệ cũng đi tới bên cạnh cậu, nhỏ giọng nói với cậu: “Đừng đập nữa, anh Quách, thật sự không có ai ở đây đâu.”
“Anh có chìa khóa không?” Tiểu Đông quay đầu lại hỏi bảo vệ.
“Tôi không có, đội trưởng chúng tôi có.” Anh bảo vệ thành thật trả lời.
“Anh nói anh ấy mang lại đây, nói là tôi muốn xem phòng.”
Anh bảo vệ nhìn bộ dáng đỏ mặt tía tai của Quách Tiểu Đông, cũng không dám nói gì nữa, cầm lấy bộ đàm bên hông nói: “Đội trưởng, đội trưởng, anh Quách bên công ty năng lượng mới muốn xem căn phòng bên cạnh anh ấy!”
Không lâu sau liền nghe tiếng bộ đàm trả lời: “Được, cậu để anh ấy đợi một chút, tôi đi lên liền!”
Quách Tiểu Đông cùng anh bảo vệ đợi ước chừng 15 phút thì anh đội trưởng bảo vệ mập mạp mới chậm rì rì từ trong thang máy đi ra. Anh ta nhìn sắc mặt không tốt của Quách Tiểu Đông, nghĩ rằng bởi vì mình đến chậm, thành thật xin lỗi nói: “Thực xin lỗi! Anh Quách, tôi vừa rồi đúng lúc giúp chủ nhà lầu 6 đóng cửa lại, cho nên lên trễ, thật ngại quá!”
Quách Tiểu Đông nhìn nhìn đội trường, chỉ nói hai chữ: “Mở cửa!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]