Cái rạch sâu này bình thường khẳng định không có người lui tới, cơ hồ không có đường. Nguyên Dã dùng con dao Thụy Sĩ mở đường ở phía trước, Khương Siêu đi theo phía sau cậu. Hai người bước thấp bước cao đi cả hai tiếng đồng hồ, phía trước vẫn đen ngòm.
Nguyên Dã đi một hồi mới phát hiện Khương Siêu ở phía sau lại cực kỳ im lặng Cậu ta bình thường nhát gan, một khi sợ hãi thì sẽ đặc biệt nói nhiều hơn. Nhưng mà hôm nay, giờ phút này lại yên tĩnh khác thường.
“Khương Siêu! Mày nghĩ cái gì đó?” Nguyên Dã vừa vung con dao trong tay vừa hỏi Khương Siêu.
“Không nghĩ gì, tao chỉ là… tao chỉ là… Nguyên Dã, tao nói với mày, mày đừng sợ nha.” Khương Siêu thần bí nói với Nguyên Dã.
Nguyên Dã cười thầm trong lòng, chẳng lẽ lá gan của mình còn nhỏ hơn so với nó! Nhưng trên miệng cậu vẫn lại nói: “Ừ, mày nói đi!”
Khương Siêu trước nhìn nhìn bốn phía, rồi mới nhỏ giọng nói với Nguyên Dã: “Tao cứ có cảm giác là có người đi theo phía sau tao…”
“Cái gì, mày nói lại coi?” Bởi vì giọng nói của Khương Siêu có phần nhỏ, Nguyên Dã nghe không rõ.
“Tao cứ có cảm giác là có người đi theo phía sau tao…” Khương Siêu đột nhiên lên giọng lặp lại một lần nữa.
Nguyên Dã sửng sốt, cậu quay đầu nhìn nhìn, vẫn tối đen một mảng, không nhìn rõ cái gì. Một loại điềm xấu khiến cho khắp người cậu phát lạnh. Nhưng lúc này cậu biết không được tự mình dọa mình, mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-quy-tich/3546791/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.