Mặt ALâm trắng bệch, biết rõ mình đánh không lại nam nhân này, cô dựa vào tường cuộnchặt người, khàn giọng nói: Phải thì sao.”
Dung Dữcúi đầu cả buổi không lên tiếng, lúc A Lâm tưởng hắn không hỏi nữa thì Dung Dữlại nói: “Tại sao lại thích hắn? Rõ ràng hắn là trưởng bối. Hơn nữa… Nếu tađoán không lầm thì cô giúp sư phụ cô mượn Lục Nhận đao này chỉ e là để hắn đicứu người. Trong lòng hắn đã có người, cô hà tất…”
“Nếu talàm chủ được…” A Lâm không nhịn được mà ngắt lời, bất lực cười khổ, “Nếu ta làmchủ được thì tốt rồi.” Nàng thất vọng vùi đầu vào đầu gối, có lẽ ánh trăng quálạnh, lạnh đến mức đông cứng phòng bị trong lòng nàng, nàng nhẹ giọng nói: “Lúcnhỏ ta bị thương, quên hết những chuyện trước năm mười hai tuổi, là sư phụ nuôita khôn lớn. Có lẽ lúc trước từng sống không tốt lắm nên lúc đầu ta đối với sưphụ vừa kính vừa sợ, nhưng trong tám năm qua, mỗi lần bị thương, mỗi lần bịbệnh sư phụ đều ở bên cạnh ta, cho dù bệnh đến thần trí mơ hồ ta cũng biết cóngười ở bên cạnh trông chừng ta, bảo vệ ta…”
A Lâmkhàn giọng tự chế giễu: “Trong bảo bọc như vậy nhưng ta lại nảy sinh tâm tư dơbẩn. Dơ bẩn đến mức khiến ta cũng tự thóa mạ mình.”
Nàngcúi đầu chìm trong cảm xúc của mình, bỏ lỡ thần sắc bỗng nhiên hoảng hốt củaDung Dữ, không khí lạnh lẽo, trong hơi thở của một mình A Lâm, Dung Dữ lặng lẽnói: “Cô bệnh đến mơ hồ làm sao có thể chắc chắn người ở bên cạnh là sư phụcô?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-quy-tap/1271922/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.