Lạnh…Lạnh đến mức khiến người ta ngừng thở.
Nàngcuộn chặt người, nhưng vẫn không không ngừng run rẩy, xa xa có tiếng hét thô lỗvà tiếng khóc rời rạc bị tiếng gió rít cuốn đi, xoáy trên da thịt nàng khiếnnàng cảm thấy vô cùng tuyệt vọng và nặng nề.
“Đừngsợ.”
Dườngnhư trong đêm tối vô tận có một đôi tay ấm áp chìa ra ôm lấy vai nàng, kéo nàngvào một vòng ngực ấm nóng, bàn tay nhẹ xoa đầu nàng, giọng nói trầm ổn ôn nhuậncủa nam nhân như có sức mạnh xoa dịu tất cả bất an: “Đừng sợ, sẽ kết thúc thôi,những ngày tháng như vậy sẽ nhanh kết thúc thôi.”
A Lâmcảm thấy mắt mình ướt đẫm, có giọng nữ nhân yếu ớt trả lời, dường như là nàngnhưng không phải là nàng: “Không đâu, mẹ nói chúng ta là tội nhân, sẽ bị đưađến phương Bắc xa xôi để lao dịch, cả đời này cũng không có ngày tự do, chúngta không thoát được những quan binh đó…”
Namnhân chỉ còn im lặng.
“Đại caca, huynh tốt như vậy tốt cuộc đã phạm tội gì? Tại sao họ muốn bắt huynh nhưnglại nhốt một mình huynh trong xe tù?”
Namnhân lại im lặng hồi lâu rồi mới cười nhẹ: “Bởi vì… con người ta không tốt lắmđâu.”
Nàngdường như ngủ say, dựa trong vòng tay ấm áp của nam nhân, mí mắt từ từ mở ra:“Đại ca ca thật tốt… cho muội màn thầu và nước uống, cứu muội để muội không cầnđi trong tuyết nữa, nhưng mà cha mẹ… cha mẹ…”
Cha mẹ?
Đầu ócđột nhiên chìm trong tối tăm, không biết qua bao lâu, cảm giác dính ướt ấm nóngbao phủ cả người, nàng mở mắt nhìn thấy thế giới như địa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-quy-tap/1271921/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.