🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
ThángBảy nóng nực, Tiêu Thành Mộ ngày càng bận rộn, thường qua đêm trong Quân doanh,thỉnh thoảng về Tướng quân phủ cũng mang một thân đầy sát khí.
ThiênThiên chưa bao giờ nhiều lời hỏi đến chuyện của hắn, chuyện nàng làm nhiều nhấtlà đàn cho Tiêu Thành Mộ một khúc tỳ bà, cùng hắn uống rượu một đêm.
Đếngiữa tháng Bảy, Thiên Thiên ăn uống không tốt lắm, sau khi mời đại phu đến xemmới biết nàng đã mang thai. Thiên Thiên sờ bụng mình, cảm thấy cuộc sống nàythật khiến người ta kinh ngạc. Tổng quản trong phủ vội phái người đến Quândoanh thông báo cho Tiêu Thành Mộ.
ThiênThiên chờ đến nửa đêm, muốn cùng hắn chia sẻ niềm vui trời ban này, nào ngờ chỉchờ được tùy tùng mang về một câu “Quân vụ bận rộn, an tâm dưỡng thai.”
Nàngbiết mình không có gì để oán hận, nhưng vẫn không nhịn được mà cụp mắt nhẹ thởdài.
ThángTám, thời tiết dần dần dịu lại, nhưng Thiên Thiên lại càng không màng ăn uống,Hoàng hậu trong cung không biết từ đâu được tin Thiên Thiên mang thai, phá lệmời thị thiếp này nhập cung.
LúcThiên Thiên gặp được Hoàng hậu thì nàng đang ở trong ngự hoa viên cùng Hoàngđế, còn người đứng sau lưng Hoàng đế chính là phu quân Tiêu Thành Mộ nàng nhiềungày chưa gặp.
TiêuThành Mộ nhìn thấy Thiên Thiên cũng hơi ngẩn ra, Hoàng hậu cười nói: “Thiếpnghe nói thị thiếp của Thành Mộ có tin vui nên mời nàng vào cung, cũng là đểcùng với người to bụng như thiếp nghe lão ma ma dặn dò. Nào ngờ hôm nay Hoàngthượng người cũng đến, còn mang cả Thành Mộ. Vừa khéo, chắc gần đây Thành Mộ vôcùng bận rộn, các người nhân cơ hội này mà gặp nhau đi.”
Ánh mắtThiên Thiên rơi trên bụng Hoàng hậu, quả nhiên thấy bụng nàng hơi nhô ra, nànglại nhìn Tiêu Thành Mộ, hắn chỉ cung kính hành lễ: “Đa tạ nương nương.”
TrongNgự hoa viên, Hoàng đế và Hoàng hậu đi phía trước, Thiên Thiên và Tiêu Thành Mộtheo sau từ xa, hai người đều không nói lời nào, so với hai người vừa nói vừacười phía trước thật là một trời một vực. Đi một hồi lâu Tiêu Thành Mộ mớibuông một câu: “Sức khỏe có tốt không?”
ThiênThiên ngoan ngoãn gật đầu.
“Nếu cóyêu cầu gì cứ bảo người trong phủ đi làm.”
Nàngtiếp tục gật đầu.
TiêuThành Mộ thường ngày ít nói, lúc này nói vài câu thôi đã hết lời, Thiên Thiênnắm lấy tay hắn, viết nhẹ trong lòng bàn tay: “Tường quân ở bên ngoài nhất địnhphải giữ gìn sức khỏe, như vậy Thiên Thiên mới có thể yên lòng.” Ngón tay nàngnhẹ vạch trong lòng bàn tay chai cứng, giống như móng mèo, khiến lòng bàn tayhắn hơi ngứa. Cô nương này chưa từng có bất kỳ biểu hiện yếu đuối nào trước mặthắn, nhưng bộ dạng cứ luôn mỉm cười này khiến hắn vô tình nảy sinh luyến tiếc.
TiêuThành Mộ mấp máy miệng nhưng còn chưa nói thì bỗng nghe phía trước huyên náo,có thị hệ hô lớn “Bảo vệ Hoàng thượng! Có thích khách!” Sắc mặt Tiêu Thành Mộtrầm xuống, gần như lập tức đẩy tay Thiên Thiên ra bước tới hai bước, lúc nàyhắn mới quay đầu hét lớn: “Tìm một chỗ an toàn trốn đi!”
ThiênThiên ngây ngốc nhìn bóng dáng hắn rời đi, cẩm nang luôn giấu trong áo còn chưakịp đưa cho hắn chỉ đành nằm yên trong tay.
Thị vệtrước mặt bảo vệ Hoàng hậu vừa đánh vừa lui, Hoàng hậu hét lớn: “Tự ta biết tìmchỗ trốn, các ngươi mau đi cầu viện quân.” Lời nàng chưa dứt thì một thanh đaoloang loáng từ không trung chém xuống, Hoàng hậu bị một thị vệ đẩy về phía sau,thấy nàng sắp ngã xuống hồ, Thiên Thiên kéo tay Hoàng hậu, nhưng còn chưa đứngvững thì nàng bị ai đó đẩy mạnh sau lưng, hai người cùng ngã xuống hồ.
Trướcmắt Thiên Thiên một mảng mơ hồ, bên tai yên ắng, bỗng nhiên nàng nghe thấytiếng nhảy xuống nước, đôi mắt mơ hồ dường như nhìn thấy một bóng người mặc huyềny bơi về phía nàng.
Nàngđưa tay ra muốn nắm lấy hắn. Nhưng bóng người đó lại ôm lấy một nữ nhân mặc áovàng. Y phục to rộng của nữ nhân kia nổi trên mặt nước giống như một con kimphụng, cách nàng càng lúc càng xa.
Quan hệgiữa họ khi xưa người như nàng vốn không thể chen vào.
ThiênThiên, xanh biếc* như một ngọn thủy thảo…
*Thiên:màu xanh lục biếc
TiêuThành Mộ kéo Hoàng hậu lên bờ, lúc này thích khách đã bị diệt, cung nhân vộivàng đỡ lấy Hoàng hậu, bỗng có một thị vệ ngập ngừng nói: “Tướng quân… thịthiếp của ngài còn chưa lên.”
TiêuThành Mộ khựng lại, sắc mặt lập tức trắng bệch: “Ngươi nói gì?”
“Vừarồi… Hoàng hậu nương nương và thị thiếp của ngài cùng rơi xuống nước, nô tàitưởng ngài nhìn thấy rồi…”
TiêuThành Mộ lại lao xuống, hắn tìm một hồi mới thấy Thiên Thiên dưới đáy nước, hômnay nàng mặc y phục màu lục, Tiêu Thành Mộ gần như không nhìn thấy nàng. Chânnàng bị thủy thảo níu chặt, khi Tiêu Thành Mộ bứt được thủy thảo đưa nàng lênbờ thì sắc mặt Thiên Thiên đã xanh đen.
Nànghầu như không còn hơi thở, Tiêu Thành Mộ ấn vào ngực nàng, dùng lực mạnh đếnnỗi như muốn ấn vỡ xương ngực Thiên Thiên, cuối cùng nàng phun ra một ngụmnước, không ngừng ho khan.
TiêuThành Mộ thở phào nhẹ nhõm, giống như đánh thắng một trận, ngón tay hắn vẫn cònđang run rẩy, suýt chút nữa… suýt chút nữa là nàng chết rồi, còn mang cả đứacon của hắn.
ThiênThiên ôm bụng, một tay nắm chặt áo Tiêu Thành Mộ, cổ họng nàng phát ra âm thanhmơ hồ, giống như tiếng ô ô của động vật nhỏ. Tiêu Thành Mộ nhìn lệ châu tuônrơi trong mắt nàng, bỗng nhiên hắn ý thức được điều gì đó, đầu hắn lập tứctrống rỗng.
ThiênThiên cong người, dưới vạt áo ướt đẫm của nàng, một dòng máu đỏ từ từ chảy ra.“A a…” Nàng chỉ có thể phát ra những từ ngữ không rõ ràng như vậy cùng với nướcmắt, đây là cách duy nhất để nàng phát tiết bi thương.
Ngóntay yếu ớt bóp chặt lấy y phục hắn, Tiêu Thành Mộ hoảng hốt ôm nàng vào lòng,sờ đầu nàng, hết lần này đến lần khác nói: “Thiên Thiên, đừng sợ. Thiên Thiênđừng sợ.”
Nhưngkhóe miệng hắn lại đang không ngừng run rẩy.
Đây làlần đầu tiên Tiêu Thành Mộ cảm thấy mình có lỗi với một người, cảm thấy áy náyđến đau đớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.