Sau khiThiên Thiên theo Tiêu Thành Mộ về Trấn viễn Tướng quân phủ thì được sắp xếp ởtrong một tiểu viện yên tĩnh, sống một cuộc sống nhàn nhã mà đời này nàng chưatừng có, nhưng nàng lại không gặp được Tiêu Thành Mộ. Mãi đếntháng Năm, trong cung truyền đến chỉ ý, Hoàng hậu về nhà mẹ ngang qua Trấn viễnTướng quân phủ, sẽ đến phủ nghỉ một lúc. Để nghênh tiếp Hoàng hậu đến “Tạmnghỉ”, Tướng quân phủ bận rộn tối tăm mặt mũi. Chuyện này vốn không liên quanđến Thiên Thiên, nhưng đêm trước khi Hoàng hậu đến, Thiên Thiên gặp được TiêuThành Mộ trong vườn hoa của Tướng quân phủ. Hắn lạiđang ngồi trong đình uống rượu. Thiên Thiên đứng bên gốc hoa dâm bụt yên lặngnhìn hắn một hồi, vừa muốn quay người rời đi thì nghe Tiêu Thành Mộ nói: “Đứnglại.” Thiên Thiên thật thà đứng lại, hắn lại nói: “Đàn một khúc nhạc nghe xem.” ThiênThiên không mang tỳ bà bên mình, đang không biết làm sao thì Tiêu Thành Mộkhông biết từ đâu lấy ra một cây tỳ bà đặt trên bàn: “Dùng cái này đàn đi.” ThiênThiên bước lên phía trước, trên bàn là một cây tỳ bà cực tốt, mắt nàng sánglên, thích thú sờ thử, nàng sờ thấy trên đầu cây đàn có một chữ “Tiếu”, ThiênThiên khựng lại, bàng hoàng nghĩ đến “Tiếu Tiếu” hôm đó Tiêu Thành Mộ gọi bêntai nàng. Thì ra…vật này là của cô nương tên Tiếu Tiếu kia. Thiên Thiên cụp mắt, nhưng cũngkhông hỏi nhiều, nàng ôm tỳ bà bắt đầu đàn, vẫn là khúc nhạc bi thương đó,dường như muốn cắt đứt ruột gan người khác. TiêuThành Mộ nhìn ánh trăng bên ngoài đình nhàn nhạt hỏi: “Sao không chịu về nhà?” Khúcnhạc chợt dừng, Thiên Thiên chấm chút rượu viết lên bàn: “Không có nhà để về.” TiêuThành Mộ lại điềm đạm nhấp rượu: “Nếu đã vậy thì ở đây làm thị thiếp cho tađược không?” ThiênThiên ngẩn ra, nàng viết: “Tại sao?” ThiênThành Mộ say khướt nhìn Thiên Thiên cười: “Vì đôi mắt của nàng.” Lời hắn cònchưa dứt thì đã lảo đảo rời khỏi mái đình, “Nếu nàng bằng lòng thì ba ngày sauta sẽ rước nàng vào phủ.” ThiênThiên ngồi trong mái đình không người một hồi, sau đó trịnh trọng gật đầu. Hômsau, Hoàng hậu đến tạm nghỉ ở Tướng quân phủ như đã định. Thiên Thiên không cótư cách gặp được Hoàng hậu, nàng đang tưới hoa trong tiểu viện của mình, trênmặt lấm lem bùn đất trông rất buồn cười. Bỗng nhiên một giọng nói nữ nhân vangđến tai nàng, Thiên Thiên hiếu kỳ ra khỏi cửa viện, thấy Tiêu Thành Mộ và mộtnữ nhân mặc hoa phục đang đứng đối diện nhau bên bờ hồ. Nữ nhânkia khoát áo thêu hình phụng màu vàng, Thiên Thiên lập tức hiểu ngay thân phậncủa người đó. “ThànhMộ…” Giọng nữ nhân có chút nghẹn ngào, “Là ta và Thánh thượng có lỗi vớichàng.” Nàng nói xong liền quỳ xuống, muốn dập đầu với Tiêu Thành Mộ. “Nươngnương hành đại lễ như vậy Thành Mộ không dám nhận.” Tiêu Thành Mộ không nhìnnàng, ánh mắt hướng về chân trời xa xa, “Người đứng lên đi.” Hoànghậu nước mắt như mưa, sau khi bái ba cái mới đứng dậy, Tiêu Thành Mộ nhàn nhạtnói: “Cái hẹn tháng Mười Tiêu mỗ nhất định đến.” Hoàng hậu thấp giọng cảm tạ,trước khi quay người rời đi bỗng nghe Tiêu Thành Mộ gọi, “Tiếu Tiếu, Tiêu ThànhMộ làm vậy là vì quốc gia xã tắc, nàng… nàng và Hoàng thượng không cần áy náy.” Hoànghậu đi thế nào thì Thiên Thiên không nhớ được, âm thanh bên tai nàng ong lên,nàng chỉ nhớ đôi mắt như đã từng quen thuộc của Hoàng hậu và tiếng gọi “TiếuTiếu” khàn khàn của Tiêu Thành Mộ. Thì ralà vậy, thì ra là vậy. Ngườihắn thích là Hoàng hậu đương triều, đôi mắt hắn cần là đôi mắt giống như Hoànghậu. ThiênThiên không nhịn được mà sờ mắt mình, nhất thời tâm trạng kì quái khó nói. Nàngngẩng đầu nhìn Tiêu Thành Mộ, dường như phát giác được ánh mắt của Thiên Thiên,Tiêu Thành Mộ cũng nhìn lại, thần tình hắn mang sự lạnh lùng khó giấu. Bịngười ta nhìn thấy những chuyện này chắc sẽ giết người diệt khẩu, Thiên Thiênnghĩ vậy. Sự trầmmặc chuyển động giữa ánh mắt hai người, cuối cùng Tiêu Thành Mộ dời mắt trước,vừa đi xa vừa dặn dò: “Trở về rửa mặt đi.” Haingày sau, Tiêu Thành Mộ rước Thiên Thiên vào phủ, trở thành thị thiếp đầu tiêncủa hắn.” Sau khiTiêu Thành Mộ giở khăn đỏ che đầu của Thiên Thiên, nàng viết một hàng chữ trongtay bàn tay hắn: “Tướng quân, ngài có thể gọi tên thiếp không?” TiêuThành Mộ hơi khựng lại: “Nàng tên gì?” “ThiênThiên.” Nàng yên lặng viết xuống hai chữ, không có chút oán hận bất mãn. TiêuThành Mộ gọi cái tên này như nàng muốn, giọng nói quyến rũ phát ra điệp âm mềmmại này khiến Thiên Thiên nhíu mắt. Đối với nàng thì vậy là đủ lắm rồi. Dướiánh nến đỏ, nụ cười của Thiên Thiên ngọt ngào ấm áp như cánh bèo mềm mại dướinước, người cũng mảnh khảnh như tên. Lần đầu tiên Tiêu Thành Mộ vì nữ nhân nàymà khóe môi cong đến thất thần. Nến đỏtan chảy, màn sa phủ xuống, cả gian phòng tràn ngập sự dịu dàng và quyến rũ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]