Kể từhôm đó sau khi Bạch Quỷ đi, Diệp Khuynh An ngày càng ít nói, hắn thường nhìnThanh Trụy thất thần, mỗi đêm đều ngủ không sâu, mỗi lần nghe thấy trong phòngcủa Thanh Trụy vọng ra tiếng ho thì hắn càng khó ngủ, Thanh Trụy ho một lần thìánh mắt của hắn ngờ ngệch thêm một phần.
Cho đếnmột ngày, Thanh Trụy ho từ đêm khuya đến khi trời sáng, sư phụ cái gì ân nhâncái gì, sau một đêm trằn trọc đã bị Diệp Khuynh An đạp dưới chân từ sớm, hắn lỗmãng đẩy cửa phòng Thanh Trụy, thấy nàng đang ngồi trước bàn trang điểm, nhìnhắn từ trong gương đồng: “Khuynh An, hôm nay ta phải xuống núi một chuyến.”
Nắm tayhắn khẽ thả lỏng, rồi lại nắm chặt, cuối cùng khàn giọng hỏi: “Có phải ngườithấy chỗ nào không khỏe không?”
“Ta rấtkhỏe, chỉ là phấn trang điểm hết rồi.”
“Cóphải người thấy chỗ nào không khỏe không!” Đã lâu hắn không nổi nóng đến vậy,giận dữ trừng Thanh Trụy, “Nếu người bệnh thì con sẽ cùng người đi khám bệnh,nếu người muốn uống thuốc thì con sẽ nấu cho người, người có chỗ nào không khỏethì nói ra con mới giúp được chứ…”
Cuốicùng Thanh Trụy cũng quay đầu lại nhìn hắn, không thể nào giấu được khuôn mặttrắng bệch không thoa phấn. Nàng lấy cây trâm ngọc xanh trên bàn trang điểm, từtừ đi về phía Diệp Khuynh An. Nàng đứng trước mặt hắn, chỉnh sửa y phục chohắn, rồi tỉ mỉ xem xét khuôn mặt hắn: “Khuynh An, con có biết đối với ta mànói, bây giờ là tốt lắm không?”
Cự lygần thế này càng khiến Diệp Khuynh An nhìn rõ sự tiều tụy của nàng hơn, tronglòng hắn đau đớn, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-quy-tap/1271877/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.