“Triềuđường giang hồ con đều không thể dung thân nữa, sau này theo ta ẩn cư sơn lâmđi. Ta sẽ bảo vệ con.”
DiệpKhuynh An bỗng mở mắt, trăng đêm tịch liêu ngoài ô cửa. Hắn ôm đầu ngồi dậy, mồhồi lạnh cả tay. Chớp mắt mà án trảm ở Hiền vương phủ đã trôi qua tròn bảy năm,mỗi đêm hồn mộng hắn vẫn vì cảnh tượng đó mà kích động.
“Khụ…khụ khụ!”
Hắnnghe trong phòng Thanh Trụy vang ra tiếng ho như xé tim xé phổi, hình như còncó tiếng nôn ọe.
DiệpKhuynh An hoảng hốt, vội khoát áo đẩy cửa đi ra.
Từ khiThanh Trụy một mình cứu hắn nguyên vẹn ra khỏi Pháp trường bảy năm trước, saukhi đến ở trên Côn Ngô sơn này sức khỏe nàng vẫn luôn không tốt, vẫn thườngxuyên bị ho, nhưng chưa từng ho nghiêm trọng thế này. Diệp Khuynh An khẽ nhíumày, đứng bên ngoài cửa phòng Thanh Trụy, hắn chần chừ một hồi mới gõ cửa.
“Sưphụ?”
Bảy nămnay hắn chưa từng gọi lại tên nàng, dường như muốn mượn xưng hô này để nhắc nhởnàng, và cũng nhắc nhở bản thân hắn về thân phận của họ.
Trongphòng im lặng một hồi rồi truyền ra giọng nói khàn khàn của nữ nhân: “Vào đi.”
Hắntheo lời đẩy cửa bước vào, thấy Thanh Trụy đang khoát áo ngồi bên bàn, trongtay nàng cầm ly trà, nhàn nhạt nhìn hắn: “Sao vậy?”
Bảy nămnay, năm tháng dường như đã biến Diệp Khuynh An thành một nam tử cao to, nhưnglại chẳng để chút dấu vết gì trên người Thanh Trụy, nàng giống như tiên nhântrong truyền thuyết, không già không chết, bám trụ với thời gian không chuyểndời.
Ánh mắtDiệp Khuynh An khẽ xoay chuyển trên người nàng rồi lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-quy-tap/1271876/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.