Batháng sau khi Thanh Trụy rời khỏi Hiền vương phủ, Hiền vương bị người ta hãmhại, hơn trăm người trong Hiền vương phủ bị phán chém đầu, bao gồm cả Hiềnvương phi và Hiền vương Thế tử.
Quỳtrên Hình đài, Diệp Khuynh An nhìn bầu trời vời vợi, trong đầu một mảng trốngrỗng, không có yêu cũng không có hận, chỉ có cái chết đáng sợ, đáng sợ đến tê liệt.
Quangiám trảm hạ lệnh, những cái đầu hắn thân quen không ngừng rơi xuống đất, máuđẫm trên những đôi mắt đang trừng lên sợ hãi. Mẫu phi vẫn luôn dịu dàng kiêncường bên cạnh hắn giờ đây lạc giọng khóc không thành tiếng, chỉ một khắc nữathôi hắn sẽ thấy đầu của Mẫu phi rơi xuống đất.
Sau đólà đến hắn rồi.
Cây đaocủa đao phủ đang rỉ những giọt máu còn ấm, từ trên cổ chảy vào trong y phụchắn, cảm giác ấm ấm khiến hắn nhớ lại nhiều năm trước, buổi hoàng hôn đó, suýtchút nữa hắn mất mạng dưới vuốt hổ, là nữ nhân có đôi mắt thanh đạm kia đã cứuhắn. Nàng dịu dàng xoa đầu an ủi hắn: “Đừng buồn, đừng khóc nữa.”
Khuônmặt nàng lúc đó mềm dịu như nước, như nước chảy xuyên qua đá, cuồn cuộn tronghồi ức, khắc vào trong xương hắn, để lại một loại thực cốt độc, không vứt được,không bỏ được, đến chết cũng không thể quên.
Có lẽchỉ khi con người hoảng sợ nhất thì mới nghĩ đến người mình muốn dựa dẫm nhất.Diệp Khuynh An cười nhẹ thành tiếng, nhưng lúc này hắn lại rơi nước mắt.
ThanhTrụy, Thanh Trụy… thì ra hắn thích nàng đến vậy.
“Trảm!”
Đào phủnâng đại đao lạnh lẽo lên.
“Aidám!” Bỗng nhiên có một hòn đá bay đến đập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-quy-tap/1271874/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.