Nắngxuân đang đẹp, gió ấm vừa đến, phủ lên cành hoa đào một màu đỏ rực, cánh hoatheo gió nhẹ múa, rơi xuống bàn cờ, một con cờ trắng nhẹ đè lên cánh hoa. Nữnhân cười nhạt: “Khuynh An, con thua rồi.”
Đốidiện nàng là một thiếu niên chừng mười lăm mười sáu tuổi, hắn buông con cờ đenthở dài: “Kỳ nghệ của Thanh Trụy xuất thần nhập hóa, ai có thể thắng được ngườichứ.”
ThanhTrụy lắc đầu: “Có một người ta chưa từng thắng được một lần.”
“Ai màcó bản lĩnh lớn vậy?”
ThanhTrụy im lặng, khóe môi nhẹ cong: “Phu quân của ta.”
Bàn taycầm ly trà khẽ cứng lại, Diệp Khuynh An cụp mắt, nhàn nhạt đáp: “Từ nhỏ đã nghenói Thanh Trụy vì tìm chồng nên mới vào Kinh thành? Người tìm bao nhiêu nămrồi? Lâu như vậy rồi mà trong lòng vẫn cố chấp vậy sao?”
“Tìmbao lâu… ta cũng quên rồi, rất lâu trước đây chàng đã biến mất. Còn cố chấp…”Thanh Trụy nhìn cánh hoa đào rơi trong sân, nhẹ giọng đáp: “Không phải là cốchấp, chỉ vì chàng đáng để ta làm vậy.”
Tràxanh bất cẩn tràn ra khỏi ly, Diệp Khuynh An vội đứng dậy, Thanh Trụy cũng cả kinh,lấy khăn tay định lau cho hắn, Diệp Khuynh An lại thất thường lui về phía sauhai bước, hắn cố gắng bình tĩnh lại thần sắc, giả vờ trấn tĩnh nói: “Không sao,nước trà không nóng, con về phòng thay y phục.” Nói xong liền quay người đi,bước chân mang theo chút hoảng hốt.
Đêm đó,Diệp Khuynh An lần đầu đồng ý với đề nghị của Phương tiểu hầu gia đi đến chốntrăng gió trong truyền thuyết.
Ba lyHoàng tửu vào bụng, cả thế giới như quay cuồng, Phương tiểu hầu gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-quy-tap/1271872/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.