Táingoại gió tuyết, người Nhung hung hãn, nhưng Hoắc Dương dụng binh như thần,muốn ép người Nhung lui đến quan ngoại. Chiến tranh kéo dài nửa tháng, ngườiNhung bại trận rút lui mấy trăm dặm, Hoắc Dương thừa thắng truy kích, ý muốnbắt người Nhung không dám đưa binh xâm phạm nước Vệ nữa.
Chiếntuyến càng kéo càng dài, khi Hoắc Dương ý thức được đây là kế dụ địch vào sâuthì đã muộn.
HoắcDương lập tức thống lĩnh ba ngàn Khinh kỵ đột kích quân doanh người Nhung, nàongờ chỉ có một quân doanh trống không trong vùng đất trũng đang chờ họ, HoắcDương hạ lệnh lập tức rút lui, nhưng đâu còn kịp nữa, ba vạn đại quân của ngườiNhung đã vây chặt lấy Vệ quân.
Vươngtử nước Nhung cao ngạo tự đại, vây khốn được Hoắc Dương nhưng không vội côngkích, hắn đứng trên cao hưng phấn thưởng thức thần sắc ngưng đọng trên mặt Vệquân trước nay vốn kiêu dũng: “Hoắc Dương, chiến đấu với ngươi thật là kỳ phùngđịch thủ, hôm nay phải giết ngươi bổn vương cũng thấy đáng tiếc.”
Con LưuNguyệt màu táo đỏ nổi bật trong gió tuyết, Hoắc Dương khoác áo lông màu đen,thần sắc trầm ổn không hề hoảng hốt: “Vương tử đừng nói vậy, thật là hạ thấpngươi mà cũng ô nhục ta.”
Sắc mặtVương tử trầm xuống, lạnh lùng cười đáp: “Tướng quân đã nói vậy thì bổn vươngcứ ô nhục ngươi xem thế nào.” Hắn vẫy tay, ba vạn kỵ binh chen nhau tràn xuống,máu tanh chém giết lập tức bắt đầu, không ai chú ý đến một binh sĩ yếu đuốitrong trang phục nước Nhung trà trộn vào chiến trường.
Bốnphía đều là âm thanh chém giết, giống như trận chiến cuối cùng lúc bảo vệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-quy-tap/1271847/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.