Hai người A Khái và A Tú quay lại nhìn Liễu Thanh thì vô tình bắt gặp cái nụ cười thật tươi ấy của cô thì vô cùng khó hiểu, không hiểu tại sao cô ta có thể cười tươi tắn như thế trông khi ba người bọn họ đang trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nan vô cùng ngặt nghèo như lúc này, không lẽ cô ta có kế sách gì để đối phó trước tình cảnh khó khăn này nên mới cười tươi đến như vậy. Họ tròn mắt nhìn cô đầy khó hiểu.
Liễu Thanh bên kia cũng phát giác được A Khái và A Tú nãy giờ đang ngơ ngác nhìn mình như một kẻ quái gở vì vậy cô có đôi phần xấu hổ mà cũng kiềm chế lại sự vui vẻ không đúng lúc của bản thân bèn giả vờ họ khan một tiếng, cô chậm rãi giải thuyết:
"Với tình thế của chúng ta lúc này, giờ chỉ còn nước men theo con đường nhỏ ở rẽ phía phải đằng trước mà đi ngược lên Miếu Dược Thố của Đại Đền Nguyệt Thiên mà thôi, chứ mưa gió khiếp hồn thế này ở dưới đây chỉ có thể bị đá núi đè tan xác."
Liễu Thanh vừa nói vừa đưa tay chỉ chỉ một con đường nhỏ phía trước mặt họ không xa. Lúc này hai người A Khái và A Tú mới đưa mắt nhìn theo hướng tay cô ta đang chỉ đến thì vô cùng kinh ngạc, giờ mới phát hiện gần gần nơi tảng đá lớn đang chắn ngang đó quả thật có một con đường nhỏ khác hướng lên đồi tre. Họ chầm chậm bước đến, thật không ngờ giữa rừng tre trúc phủ xanh quanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-quy-bi-truyen/2719229/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.