Chương trước
Chương sau
Ba con khoái mã chậm rãi, khoan thai bước đi trên con đường mòn xa xăm, kéo dài đến tận chân trời. Ánh nắng buổi chiều chiếu rọi, xuyên qua những kẽ lá. Gió cuốn theo vài chiếc lá, xào xạc rơi.

Vô Tâm và Lôi Vô Kiệt mỗi người một con ngựa, thong thả đi tới. Còn lại một con ngựa ở đằng sau vô cùng uể oải, mệt bở hơi tai vì tiếng cãi vả trên suốt đường đi của hai kẻ đang cưỡi trên lưng nó.

"Ta đang giúp ngươi tiết kiệm tiền. Ngươi còn cằn nhằn cái gì?" Quả Quả đôi mày liễu nhíu chặt lại, nàng ngoảnh mặt về phía sau, cau có.

"Ban nãy không phải ta đã bảo nên mướn bốn con ngựa, mỗi người một con cho thuận tiện, thoải mái sao?" Tiêu Sắt hai tay giữ lấy dây cương, vẻ mặt nghiêm trọng, híp mắt nhìn nàng cọc cằn trách móc.

"Đã nói ta không biết cưỡi ngựa rồi ah!" Quả Quả không có nhân nhượng, hai tay ôm trước ngực cáu gắt nói.

"Vậy cũng không nên nằng nặc đòi lên ngựa của ta!" Tiêu Sắt sắc mặt âm trầm, tiếp tục càu nhàu.

"Cái tên Tiêu Sắt keo kiệt bủn xỉn đáng ghét này! Có ngồi chung trên ngựa của ngươi có một tí tẹo thôi cũng khó chịu như thế! Vậy sao lúc ta đòi lên ngươi lại nhanh tay đỡ ta lên? Bây giờ thì cáu gắt với ta? Đúng là tên bệnh thần kinh! Tâm thần phân liệt!" Quả Quả không kiềm được nộ khí liền bùng nổ. Nàng quay hẳn cả nửa thân người lại, ngón trỏ chọt chọt vào ngực Tiêu Sắt mắng xối xả. "Lúc trước ta còn nghĩ hắn thích ta??? Thích cái nỗi gì thế này??? Tưởng bở! Tưởng bở mà!"

"Cô???" Tiêu Sắt bị mắng cẩu huyết lâm đầu, hắn vừa tức giận vừa xấu hổ vì "giấu đầu lòi đuôi" nên chỉ có thể gầm lên một tiếng.

"Ta cái quái gì??? Mau dừng ngựa! Ta xuống đi nhờ Vô Tâm hay Tiểu Kiệt nữa được! Cóc cần đi chung với ngươi nữa!" Quả Quả cáu kỉnh, lần này nàng bị Tiêu Sắt chọc giận thật rồi, thái độ thật sự không tốt. Quả Quả thô lỗ nắm lấy cổ tay Tiêu Sắt đẩy ra, để nàng dễ dàng leo xuống khi hắn dừng ngựa lại.

Nào ngờ Tiêu Sắt không những không cho ngựa ngừng lại, trái lại hắn mang cánh tay bị Quả Quả đẩy ra chưa được bao xa, kéo về ôm lấy eo nhỏ của nàng ghì chặt vào người hắn. Rồi còn thúc ngựa cho nó đi nhanh về phía trước. Tiêu Sắt hậm hực hầm hừ. "Ngựa của ta ngừng hay không ngừng là do ta quyết định!"

"Ngươi??? Cái tên Tiêu Sắt ngang ngược đáng ghét!" Quả Quả bị Tiêu Sắt ôm chặt đến mức muốn nhúc nhích cũng khó khăn. Nàng bực tức cố vùng vẫy để thoát khỏi hắn. Nhưng không cách thoát được.

Quả Quả ngang bướng, cố chấp, không dễ khuất phục. Nàng không chịu thua, vẫn muốn chống lại Tiêu Sắt tới cùng. Quả Quả liền vươn tay đẩy cằm Tiêu Sắt lên, khiến cho cả đầu hắn ngả ngửa về sau. Tiêu Sắt một tay ôm nàng, một tay giữ dây cương nên bất lực không thể làm gì để ngăn cản hành động bất ngờ của nàng. Hắn chỉ có thể thử nghiêng đầu qua lại mong rằng thoát được khỏi tay nàng.

Thế mà vẫn không có tác dụng. Tầm nhìn bị đẩy lên cao, ngửa mặt nhìn trời xanh, Tiêu Sắt có chút bối rối, bất đắc dĩ kêu, "Mau thả tay ra! Nha đầu ngốc! Ta không nhìn thấy đường! Sẽ ngã ngựa đó! Nha đầu ngốc! Mau thả tay ra đi!"

"Yên tâm! Ta giúp ngươi nhìn!" Quả Quả cứ mặc kệ Tiêu Sắt và con ngựa đang lao nhanh về phía trước vượt qua cả Vô Tâm và Lôi Vô Kiệt, nàng phóng mắt nhìn đi xa, hí hửng đáp.

Vô Tâm và Lôi Vô Kiệt vội thúc ngựa đuổi theo. Quả Quả tính tình bướng bỉnh nên đã liều lĩnh, thiếu suy nghĩ. Nàng không biết cưỡi ngựa, lại đi chắn tầm nhìn của Tiêu Sắt trong khi con ngựa ở bên dưới đang phi nước đại. Nếu lỡ xảy ra chuyện gì thì nàng làm sao có thể một mình ứng phó? Dù Tiêu Sắt có ra tay cũng chỉ e là không kịp ngăn cản! Vậy nên hai người bọn họ phải nhanh chóng cho ngựa chạy nhanh đến cạnh Quả Quả và Tiêu Sắt, mỗi người kèm một bên, đề phòng bất trắc, kịp thời ứng cứu.

Sau một hồi hả giận, Quả Quả mới vui vẻ thu tay về, Tiêu Sắt liền siết dây cương cho ngựa chạy đi chậm lại. Còn tay đang ôm ngang eo Quả Quả, hắn không hề buông ra.

"Quả Quả tỷ, nương nương khang thì đệ hiểu nhưng mà nương pháo là gì?" Lôi Vô Kiệt đi bên trái, nghiêng người sang ánh mắt to tròn có chút ngô nghê, nhìn Quả Quả hỏi.

"Nương pháo là nam nhân mà ẻo lả điệu đà như nữ nhân í!" Quả Quả nghe hỏi, nàng nhớ đến lúc Cẩn Tiên công công bị nàng chọc điên liền hoan hỉ trong lòng, nàng quay phắt lại, giọng điệu tràn đầy âm hưởng vui tươi, giải thích cho Lôi Vô Kiệt hiểu.

"Ah! Ra là vậy!" Lôi Vô Kiệt gật gù tán đồng. Hắn nghĩ đến Cẩn Tiên là công công, bán nam bán nữ, dáng vẻ vô cùng ẻo lả, điệu đà. Từ "nương pháo" này quả là rất hợp với hắn.

"Vậy còn tâm thần phân liệt là gì?" Vô Tâm cưỡi ngựa đi bên phải, hắn cũng nhìn sang hỏi. Xem như góp vui, chọc ngấy Tiêu Sắt. Vì cánh tay kia vẫn không có buông eo nhỏ của Quả Quả ra.

"Đó chính là một loại bệnh loạn thần nặng. Bệnh nhân gặp khó khăn khi điều khiển suy nghĩ, hành vi hoặc cảm xúc." Quả Quả không thèm để ý gì đến Tiêu Sắt ngồi ngay sau lưng nàng. Quả Quả thản nhiên giải thích, tựa hồ nàng muốn tiếp tục chọc gan Tiêu Sắt.

Vô Tâm và Lôi Vô Kiệt vẫn chưa hiểu rõ lắm. Họ nhóm người nheo mắt chung quy nhìn về Quả Quả. Nàng hiểu ý, liền tiếp lời. "Ví dụ như người bệnh không thể tự kiểm soát suy nghĩ của mình, không tự phán đoán hay suy nghĩ được việc mà bản thân đã và sẽ làm, người bệnh cũng sẽ không thể tự suy xét và điều khiển cảm xúc của bản thân như những người bình thường được."

"Một vài triệu chứng chính gồm: Suy nghĩ lộn xộn, hành vi bất thường, thiếu cảm xúc trên nét mặt và lời nói, chuyển động chậm, mất động lực, có vấn đề về ngôn ngữ và giao tiếp..." Thật ra vẫn còn nhiều triệu chứng quan trọng khác, song, Quả Quả lại không hề kể đến, nàng chỉ điểm qua những triệu chứng gần giống với Tiêu Sắt mà thôi.

Vô Tâm và Lôi Vô Kiệt đi bên cạnh, họ không nói gì mà chỉ len lén nhìn Tiêu Sắt rồi len lén quay mặt đi, che miệng cười trộm. Thế nhưng tiếng cười vẫn hi hí phát ra.

"Mà ta thấy hắn thuộc dạng rối loạn cảm xúc lưỡng cực thì đúng hơn." Quả Quả liếc lên nhìn Tiêu Sắt, không kiên dè thốt ra.

Vô Tâm và Lôi Vô Kiệt lại càng nghe không hiểu, "Rối loạn cảm xúc lưỡng cực là gì?"

"Rối loạn lưỡng cực là chứng bệnh rối loạn tâm thần hay còn gọi là rối loạn hưng - trầm cảm, tình trạng tâm thần thay đổi thất thường khiến tâm trạng có thể đột ngột hưng phấn như phấn khích quá mức hoặc tăng động, nhiều lúc lại rơi vào trạng thái trầm cảm. Luôn ở tình trạng mệt mỏi, ủ rũ, giọng nói trầm buồn và căng thẳng, rất dễ tức giận và nổi nóng khó kiểm soát, không có hứng thú làm bất cứ chuyện gì, đơn điệu vô cảm." Quả Quả lại ôn tồn giải trình.

Vô Tâm và Lôi Vô Kiệt nghe xong, hầu như Quả Quả nói đến biểu hiện nào, Tiêu Sắt cũng đều có cả. Hắn giống như một bệnh nhân trên người mắc phải vô số chứng bệnh. Vô phương cứu chữa.

"Cười cái gì mà cười??? Hai tên ngốc kia!!!" Tiêu Sắt từ lúc nghe Quả Quả mở miệng nói đến tâm thần phân liệt, hắn đã giận run run, tay siết chặt dây cương. Tiêu Sắt gương mắt đen lại, nộ khí tỏa ra từ trong ánh mắt, càn quét Vô Tâm và Lôi Vô Kiệt. Hắn gằn giọng gắt.

Người chọc hắn là Quả Quả, nhưng hắn hoàn toàn không đá động tới. Ngược lại chính là giận cá chém thớt, tìm người chết thay. Hắn trút hết cuồng nộ lên đầu Vô Tâm và Lôi Vô Kiệt khi hai người bọn họ cười nhạo hắn. Tay đang ôm ngang eo Quả Quả cũng không có động, càng không có siết lại.

Dù Quả Quả biết rõ Tiêu Sắt đang tức giận, nàng cũng không có nửa phần sợ sệt. Có lẽ là do cái ôm kia? Quả Quả bất chợt ngả đầu tựa vào vai Tiêu Sắt, bàn tay lại giơ hai ngón tay lên, nhẹ bảo. "Sau này muốn chửi người khác là kẻ ngốc thì ta có thể tặng cho ngươi hai từ để làm giàu thêm vốn từ. Đó là "Baka" hay "Stupid"!"

"Ba ca??? Sờ - tú - pịch???" Vô Tâm, Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt ngớ ngẩn, ngạc nhiên lặp lại."Nói chung hai từ này đều là tiếng nước ngoài. Baka là ngu ngốc trong tiếng Nhật, Nhật Bản. Stupid là ngốc nghếch trong tiếng Anh hay Anh Cách Lan." Quả Quả liền ngồi dậy ngay ngắn, từ tốn giảng giải cho ba tiểu hài tử xung quanh mình.

"Anh Cách Lan ngữ, Nhật Bản ngữ!!! Cả hai tiếng này cô/tỷ cũng biết sao?" Vô Tâm, Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt đồng loạt nhìn nàng thảng thốt.

"Ta còn biết nhiều thứ tiếng khác nữa nha. Kể cả Yên Kỳ ngữ, Quy Từ ngữ, Ba Tư ngữ..." Quả Quả vênh mặt lên, ưỡn ngực khoe khoang một chút.

"Làm sao cô biết được những ngôn ngữ ấy?" Vô Tâm kinh ngạc, thấp giọng hỏi nàng.

"Đương nhiên là dựa vào cái này!" Quả Quả chỉ tay vào thái dương, ngang ngạnh đáp.

Sau đó nàng nhanh chóng kể lại sự tình. "Thật ra năm 16 tuổi sau giờ học, nhân lúc rảnh rỗi không có việc gì để làm ta mới mò đi nghiên cứu lịch sử Thế Giới. Ý định ban đầu của ta chính là tìm ra kẽ hở của dòng chảy lịch sử. Sau đó ta vào Hắc Thiên Động tìm những mật tịch cổ xưa, may mắn tìm được mấy tư liệu cổ về Tukhara ngữ hay Uyghur ngữ được sử dụng ở Tây Vực."

"Tukhara ngữ, tức là ngôn ngữ Đại Nguyệt Chi, Phật điển được viết bằng ngôn ngữ này phần nhiều là ở Thổ Lỗ Phiên và Quy Từ." Vô Tâm nghe nhắc đến Tukhara ngữ, hắn chợt nhớ đến trước đây từng thấy Vong Ưu đại sư có xem qua những Phật điển được viết bằng loại ngôn ngữ này, hắn tò mò hỏi thì mới biết.

"Không sai! Các học giả khảo cổ xác nhận ngôn ngữ Tukhara thuộc ngữ hệ châu Âu. Họ lại phân Tukhara ngữ ra làm hai loại A và B. Ngữ văn loại A lưu hành xưa hơn, lưu hành ở con đường phía Bắc núi Thiên Sơn, là ngôn ngữ sử dụng thích hợp những vùng đất Yên Kỳ, Quy Từ. Ngữ văn loại B lưu hành ở miền trung và miền nam Tân Cương. Giáo thọ S. Lévi lại cải đổi ngôn ngữ Tukhara loại A là Yên Kỳ ngữ, Tukhara loại B là Quy Từ ngữ. Những mật tịch được viết bằng loại văn ngữ này tìm thấy ở miền bắc lòng chảo Tarim."

Quả Quả huyên thuyên nói mãi không ngừng. Vô Tâm, Tiêu Sắt nghe cũng hiểu được đôi chút, những từ lạ lùng họ đành phải tự đoán mò hoặc là bỏ qua luôn. Còn Lôi Vô Kiệt càng nghe càng bắt đầu cảm thấy lạc lõng, như đàn gảy tai trâu.

"Sogdinia ngữ, là ngôn ngữ sử dụng của dân tộc Khương Cư. Sogdinia ngữ là thứ ngôn ngữ sử dụng thời cổ đại ở lưu vực sông Phược-sô và Đại Hạ (Bactria). Phật điển bằng ngữ văn Sogdinia phần nhiều tìm thấy từ La Bố Bạc (Lop Nor) đến đường xưa Đôn Hoàng, qua sự khảo đính của học giả là văn tự đầu thế kỷ thứ IV. Ba-tư ngữ (Pehlevi),tức ngôn ngữ Đột-quyết xưa, hoặc là Tây-nhĩ cổ ngữ, Hồi Cốt ngữ, An Tức ngữ, đều thuộc ngữ hệ Iran. Kinh Phật viết loại ngữ văn này đều tìm thấy ở miền Nam lòng chảo Tarim."

"Quả Quả tỷ thật uyên bác ah! Lợi hại! À....!! Ngầu quá đi mất!" Lôi Vô Kiệt dù không hiểu mấy, nhưng nhìn thần thái tự tin của Quả Quả, hắn cảm thấy thán phục, trầm trồ ngợi khen hết lời. Lôi Vô Kiệt thích thú liền muốn học hỏi. "Quả Quả tỷ, hay là tỷ dạy đệ thêm vài từ khác nữa đi!"

"Được thôi! Đệ muốn học cái gì nè?" Quả Quả cười tít mắt, hân hoan nhìn sang hỏi Lôi Vô Kiệt.

"Đại loại mấy câu giống như là..."

Lôi Vô Kiệt bắt đầu kể ra những mẫu câu đơn giản thông dụng, sau đó Quả Quả chuyển sang tiếng Anh, dạy hắn phát âm. Hai tỷ đệ cùng nhau nói mãi không ngớt suốt cả đường đi. Vô Tâm và Tiêu Sắt ở bên cạnh học lỏm cũng không ít. Phải nói là học lỏm được hết thảy, không sót chữ nào thì đúng hơn!

"Vô Tâm ngươi nói "I love you" cho ta nghe đi!"

Sau khi bốn người dừng ngựa tại một bờ suối nhỏ. Quả Quả ton lon đi đến gần bên Vô Tâm. Hắn đang buộc dây cương vào thân cây, cho ngựa liếm láp vào sợi cỏ ven đường. Nàng bắt đầu ra sức dụ dỗ hắn.

"Câu đó có nghĩa là gì?" Vô Tâm vốn dĩ định nói theo. Trong lòng hắn chợt nổi lên đầy những tia nghi hoặc nên phải lên tiếng hỏi.

"Không thì nói Saranghaeyo đi!" Quả Quả chạy sang bên kia, nghé vào tai Vô Tâm một câu tương tự. "Lại có ý nghĩa gì?" Vô Tâm không vội nói, hắn muốn hỏi cho ra lẽ trước khi bị nàng giở trò lừa xoay như chong chóng.

Quả Quả đến đứng trước mặt Vô Tâm, vẫn chưa lừa được hắn, nàng có chút nóng vội chợt nói. "I love you hay Saranghae đều có nghĩa là A di đà phật đó!"

What??? Nhờ nàng phiên dịch mà giờ biết I love you là A di đà phật??? Tin nổi hông!!!???

"Cô không lừa ta đó chứ?" Vô Tâm không dám tin tưởng vẻ mặt hớn hở gian manh này của Quả Quả, hắn nhìn nàng, nghi ngờ hỏi lại thêm lần nữa cho chắc.

"Không có thật mà!" Quả Quả lắc đầu, ra vẻ thiện lương thành thật chân chất.

Vô Tâm nhìn vào Quả Quả một hồi, những tưởng hắn đã bị nàng thuyết phục. Cuối cùng cũng chịu nói ra câu đó. Nhưng không! Sau đó hắn phất tay, bỏ đi sang một bên, tìm chỗ ngồi xuống. "Ta nghĩ ta không nói thì hơn!"

Dù trái tim hắn mách bảo hãy làm theo lời Quả Quả bảo đi, hãy nói ba từ đó đi! Thế mà hắn vẫn không cách nào thắng được sự đa nghi trong lòng hắn, không thắng nổi lý trí sáng suốt, bảo rằng nàng chỉ đang lừa hắn thôi!

"Đáng ghét!" Quả Quả không lừa được Vô Tâm, nàng tức thì giận dỗi không vui, nhìn theo bóng lưng hắn, giậm chân một cái, quay đi.

Quả Quả quay sang lân la tìm đến chỗ Tiêu Sắt. Hắn đang đứng ở xa bên kia gần con hắc mã đang cúi đầu ăn cỏ. Tiêu Sắt nhẹ nhàng vuốt bờm của nó.

"Tiêu Sắt hay là ngươi nói I love you hoặc Saranghae cũng được!" Quả Quả đến gần bên cạnh Tiêu Sắt, hân hoan đề nghị.

"Là gì đó?" Tiêu Sắt không có nhìn nàng, chỉ thuận miệng hỏi, tay vẫn luôn dịu dàng vuốt bờm ngựa.

"Ngươi nói đi rồi ta sẽ nói cho ngươi biết!" Quả Quả hai môi hơi mím lại, nàng lắc đầu không chịu giải thích.

"Đừng hòng lừa ta!" Tiêu Sắt liền trỏ tay vào giữa trán nàng đẩy nhẹ, tay còn lại chỉ về phía Vô Tâm, trầm giọng nói. "Ban nãy ta đã nghe cô nói với hắn rồi. Ta không phải hòa thượng không cần nói mấy từ này!"

Quả Quả tay đấm vào tay, nàng thật tức chết mà, lừa Vô Tâm không được giờ lại bị Tiêu Sắt lật kèo, đúng là gieo nhân nào gặp quả nấy. Gậy ông đập lưng ông!

Nói xong Tiêu Sắt bỏ mặt Quả Quả, đi đến một tản đá, ngồi xuống, hai tay long vào trong tay áo.

Lôi Vô Kiệt từ đằng sau đi đến, hai tay chắp lại vào nhau, lập chưởng trước ngực, cúi đầu, thấp giọng nói. "I love you!"

Quả Quả ôm bụng cười bò. Hòa thượng lại chắp tay nói "Ta yêu nàng"???

Thật ra ý của Lôi Vô Kiệt là cúi đầu chắp tay giả dạng thành hòa thượng, nói câu A di đà bằng tiếng Anh Cách Lan cho Quả Quả nghe thử. Hắn thật thà đâu biết rằng Quả Quả đang lừa bọn họ. I love you hay Saranghae hoàn toàn không phải A di đà phật!

Vô Tâm và Tiêu Sắt trố mắt nhìn Lôi Vô Kiệt, họ hiểu hắn đang làm gì. Nhưng mà cúi đầu chắp tay như hòa thượng nói I love you thì nghe có chút ngồ ngộ, lạ lẫm không quen. Thậm chí còn có chút kỳ hoặc khó mà chấp nhận được. Dáng vẻ, tác phong so với lời nói đúng là không khớp nhau một chút nào. Vô Tâm không nhịn được cũng phá lên cười.

"Hình như có gì đó không ổn???" Lôi Vô Kiệt ngây ngô gãi đầu biểu lộ.

Quả Quả đang cười lăn lộn trên mặt đất, đột nhiên nàng tắt hẳn nụ cười trên môi. Ánh mắt bỗng chốc ngập tràn lửa đỏ. Quả Quả túm cổ áo Vô Tâm, quát lên. "Vô Tâm sau này không được nói hai câu này với ai khác, có nghe không?"

Cũng bởi vì nàng chợt nghĩ tới, Vô Tâm tin lời nàng, ra đường gặp ai, hắn cũng bảo "I love you" thì...

"Tại sao chứ? Hay câu này thật ra không phải là A di đà phật?" Vô Tâm đang cười thì bị túm cổ áo, hắn khó hiểu liền chất vấn lại nàng.

"Đúng vậy ah! Ta chỉ muốn chọc phá ngươi một chút. Thật không phải là A di đà đâu! Ngươi tuyệt đối đừng nói với ai khác đó nga!" Quả Quả gật gật đầu rồi lại lắc lắc đầu. Hai tay đang túm cổ áo Vô Tâm cũng siết lại một chút, nàng nổi giận răn đe.

Tự nàng giở trò chọc phá người khác giờ lại hóa thành tự nàng chọc nàng nổi giận???

"Thế hai câu đó có nghĩa là gì?" Vô Tâm đang bị túm cổ, Tiêu Sắt ngồi trên tản đá và Lôi Vô Kiệt đang đứng gần đó đều đồng quy nhìn về phía Quả Quả, đồng thanh hỏi.

Quả Quả vội buông cổ áo Vô Tâm ra, ngại ngùng lui về phía sau, xấu hổ cúi đầu ngập ngừng nói không tròn câu. "Chính là... chính là... Wo...ai...ni!"

Vô Tâm, Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt nghe xong ba từ cuối, tim liền như ngừng đập, cả người ngay lập tức đông cứng lại. Cả không gian lúc này tựa như cũng vì họ mà ngưng lại.

Quả Quả bỗng dưng đâm đầu một mạch chạy ra hướng bờ suối, thanh âm của nàng dường như vẫn còn vương lại chút ít, "Ta... đột nhiên muốn đi tắm. Các người ở lại canh phòng giúp ta. Tuyệt đối không được nhìn trộm! Nhìn trộm là ngụy quân tử!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.