Lôi Vô Kiệt hướng về phía Tiêu Sắt, nhún vai cười bảo, "Không phải hai người chúng ta đều không xảy ra chuyện gì đó sao?"
Tiêu Sắt định dạy dỗ Quả Quả thêm một hồi thì Lôi Vô Kiệt không hiểu, gãi gãi đầu, nhìn về Tiêu Sắt hỏi. "Đúng rồi. Đây là chuyện gì xảy ra? Làm sao bỗng nhiên liền bỏ đi?"
Tiêu Sắt thu lại nộ khí, lười biếng lắc đầu một cái, quay mặt đi. "Ta làm sao biết được!"
"Ngươi đó, khôn như lão hồ ly ấy. Còn có chuyện gì mà ngươi không biết được chứ?" Lôi Vô Kiệt cười, khen mà mắng Tiêu Sắt.
"Có lẽ là do ăn một quyền liều mạng của ngươi, cảm thấy không phải là đối thủ, cho nên chạy mất đó." Tiêu Sắt tay ôm trước ngực, tùy ý nói ra.
Lôi Vô Kiệt sững sốt một chút, sờ một chút vết thương vẫn còn đau nhói, trầm giọng, "Ta... cũng hy vọng ngươi nói là thật..."
"Vô Tâm ngươi không sao chứ? Có đau lắm không?" Quả Quả lo lắng nhìn Vô Tâm hỏi han, vì Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt huyên náo ồn ào nên giờ nàng mới có cơ hội để mở miệng.
"Ta không sao đâu!" Vô Tâm khẽ lắc đầu.
"Sư phụ, vì sao đột nhiên lại không ra tay? Đám người kia rõ ràng không phải đối thủ của người." Đi ra khỏi Đại Phạm Âm Tự, Bá Dung rốt cuộc không nhẫn được nữa liền hỏi.
"Hòa thượng đó đã luyện thành 32 mật thuật La Sát Nội Đường, cũng không có khó đối phó như vẻ ngoài." Cẩn Tiên công công tay cầm phật châu sờ nhẹ lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-qua-chi-dong-nhan-thieu-nien-ca-hanh/2114057/chuong-32-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.