Ở bên kia, Lôi Vô Kiệt dần dần tỉnh lại, khẽ mở mắt nhìn xung quanh, thiều thào lên tiếng: "Quả Quả tỷ..."
"Tiểu Kiệt đệ tỉnh rồi." Quả Quả mừng quýnh lên, buông ngay thanh đoản chùy xuống, chạy đến chỗ Lôi Vô Kiệt. Hai kẻ kia cũng có cảm giác như vậy nhưng họ luôn giữ lại một phần cảm xúc trong lòng không hề bộc lộ hết ra ngoài như ai kia.
"Đệ chưa chết sao?" Lôi Vô Kiệt choàng dậy, ngây dại đưa mắt hỏi.
"Đệ là đứa trẻ ngoan như vậy, ta sẽ không để đệ chết đâu." Quả Quả tươi cười, đỡ hắn tựa vào vai mình, xoa đầu hắn.
"Là tỷ cứu đệ sao?" Lôi Vô Kiệt nắm lấy tay Quả Quả, ánh mắt long lanh cảm động tột cùng.
"Không chỉ có mình ta. Còn có hai người bọn họ." Quả Quả nhìn đến Vô Tâm và Tiêu Sắt.
"Lần này làm phiền mọi người rồi." Lôi Vô Kiệt cười cười, gãi gãi đầu nhìn Vô Tâm và Tiêu Sắt.
"Tên ngốc, nói gì vậy. Ngươi còn thiếu ta 500 lượng, ngươi chết rồi, ta biết kiếm ai mà đòi." Tiêu Sắt nghiêng mặt đi, châm chọc hắn.
"Tiêu Sắt... ngươi..." Lôi Vô Kiệt vừa tỉnh lại đã bị Tiêu Sắt nhắc đến món nợ cũ. Làm cho hắn tức muốn hộc ra máu.
"Tỉnh lại được là tốt. Nằm xuống nghỉ thêm một lát." Vô Tâm cong môi lên tiếng.
"Vô Tâm nói đúng đó. Độc của đệ chưa được giải hoàn toàn đâu. Lát nữa ta và Vô Tâm sẽ đến chỗ Bách Cơ đòi thuốc giải cho đệ. Ngoan." Quả Quả vừa nói vừa nhẹ cho Lôi Vô Kiệt nằm xuống.
"Sao đệ tỉnh lại được?" Lôi Vô Kiệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-qua-chi-dong-nhan-thieu-nien-ca-hanh/153028/chuong-8-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.