Chương trước
Chương sau
Mọi người trong nhà chia nhau lùng sục khắp nơi vẫn không thấy Nam Nam đâu cả, đang định báo cảnh sát thì Bách Lý Giai Ninh bất ngờ tìm thấy thằng bé.
Chuyện là lúc cô trở về phòng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng động “lạch cạch” trong tủ quần áo, lập tức đi tới. “Két” một tiếng, hai cánh cửa bị mở ra, cô phát hiện Nam Nam đang nằm trong tủ quần áo, khuôn mặt thằng bé có vẻ ngái ngủ, trên khoé miệng còn có vệt nước miếng.
Bách Lý Giai Ninh bế Nam Nam ra, lo lắng kiểm tra từ đầu xuống chân nó, thấy không có vết thương nào mới thở phào nhẹ nhõm hỏi: “Nam Nam, con trốn trong này từ bao giờ?”
“Từ lúc ăn cơm xong ạ.”
Cô mỉm cười xoa đầu nó, nhẹ nhàng dặn dò: “Lần sau không được chơi trò im lặng rồi trốn đi một mình nữa nhé, bố mẹ và mọi người lo cho con lắm đấy.”
“Con nhớ rồi ạ.” Nam Nam ngoan ngoãn gật đầu, nghĩ ngợi mấy giây rồi lại ngước đôi mắt tròn xoe lên nhìn cô. “Con không phá đồ của bác đâu, bác đừng mắng con.”
“Ừ, bác không mắng con, bác đưa con xuống với ông bà bố mẹ nhé.”
Bách Lý Giai Ninh bế nó xuống nhà, vừa đi được nửa cầu thang đã hô to: “Dĩ An, tìm thấy Nam Nam rồi, nó trốn trong tủ quần áo của chị rồi ngủ quên.”
Hướng Dĩ An đi chân đất chạy “bịch bịch” lên cầu thang nhào đến ôm con trai vào lòng, khoé mắt cô lúc này đã đỏ hồng vì khóc, vừa đánh vào mông nó vừa quát nhỏ: “Thằng bé này, con muốn làm mẹ lo chết hay sao?”
Nam Nam dụi đầu vào cổ mẹ, cái miệng nhỏ bi bô: “Mẹ ơi, Nam Nam buồn ngủ quá.”
“Thôi được rồi, chuyện không có gì rồi. Mọi người ai về phòng nấy đi. Dĩ An trông con cho tốt, đừng để thằng bé trốn mất nữa.” Bố Tống xua tay, sau đó nắm tay vợ đi lên tầng về phòng.
Cũng may, nếu như thằng bé lẻn ra ngoài đường, sợ nhất trường hợp gặp phải bọn bắt cóc. Tuy đây là khu biệt lập an ninh rất tốt nhưng vẫn không thể loại trừ khả năng này, bởi vì bây giờ chuyện buôn bán trẻ em lấy nội tạng quá nhiều. Dù xã hội đặc biệt lên án và lực lượng cảnh sát tận lực triệt phá hang ổ của bọn buôn người, nhưng nhiều tổ chức xấu xa vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Sáng hôm sau ngủ dậy, Bách Lý Giai Ninh phải mặc áo len cao cổ để che kín một đống dấu hôn mới dám xuống nhà ăn sáng. Lúc gặp Hán Đông Khuê ở cầu thang từ trên tầng 3 đi xuống, cô trực tiếp lờ lớ lơ anh, hoàn toàn coi như người xa lạ.
Ngay giữa lúc cả nhà quây quần bên bàn ăn, Nam Nam bỗng quay sang nhìn Hướng Dĩ An, nhanh nhảu hỏi: “Mẹ ơi, Nam Nam muốn chơi đấu vật.”
“Nam Nam muốn chơi như thế nào? Mẹ đưa con đi.” Hướng Dĩ An xúc cho thằng bé một thìa cháo cá hồi, dịu dàng hỏi.
Thằng bé ăn hết thìa cháo mới nghiêm túc nói: “Tối hôm qua lúc trốn trong tủ quần áo, con thấy bác Ninh và bác đẹp trai nằm đè lên nhau trên giường chơi đấu vật. Con bị tiếng giường rung làm cho tỉnh ngủ đấy.”
Nam Nam còn nhỏ chưa nhớ tên Hán Đông Khuê, cứ luôn miệng gọi anh là bác đẹp trai.
Bầu không khí trên bàn ăn đột nhiên im lặng. Trong nháy mắt, Bách Lý Giai Ninh mặt đỏ bừng như cà chua chín, trong đầu nghĩ đến muôn vàn cách chết không gây đau đớn. Hán Đông Khuê bên cạnh cô ngồi đờ đẫn, người trầm ổn như anh giây phút này cũng phải chịu thua.

Nam Nam chớp mắt, lắc lư thân hình bụ bẫm, hai cánh tay mũm mĩm vươn ra như muốn diễn tả lại hành động: “Bác đẹp trai còn muốn cởi váy của bác Ninh, nhưng bác Ninh không cho. Một lúc sau bác đẹp trai ôm bác Ninh ra ngoài ban công.”
Hướng Dĩ An mặt trắng bệch, giơ tay che miệng thằng bé lại, không cho nó nói nữa: “Nam Nam ngoan, đây là trò chơi của người lớn. Khi nào con đủ 18 tuổi mới được chơi.”
“Lúc đó con muốn chơi với bố mẹ có được không ạ?” Thằng bé vùng vằng thoát ra khỏi bàn tay của mẹ.
“Không được, khi nào lớn con sẽ phải tìm cho mình một người mà con yêu thương để chơi chung. Tình yêu giữa con và người đó không giống tình yêu bố mẹ dành cho con. Chỉ có con và người đó mới được chơi trò này với nhau, ngoài ra không có thêm người thứ ba nào hết.”
Chẳng biết thằng bé nghe hiểu được bao nhiêu, chỉ thấy nó than vãn: “18 tuổi… lâu thế cơ ấy ạ? Vậy là còn tận 14 năm nữa.”
“Đúng rồi nha, bây giờ Nam Nam phải ăn thật nhiều để nhanh lớn, mới có thể đi tìm một người bạn mà con yêu thích, lúc đó con và người ấy sẽ chơi với nhau rất vui.” Hướng Dĩ An cố gắng tìm những từ ngữ dễ hiểu nhất để giải thích cho con trai.
Nam Nam chống cằm lên mặt bàn, tiếc nuối thở dài như ông cụ non: “Tiếc thật, hôm qua bác đẹp trai cứ luôn miệng nói sướng quá sướng quá, rồi còn hỏi bác Ninh ăn kẹo que có ngon không. Làm người lớn thật là thích, chơi đấu vật còn được ăn kẹo.”
“Dĩ An, bế nó ra ngoài cho ăn nốt đi.” Bách Lý Giai Ninh nhắm mắt giả chết, miệng lẩm bẩm như tụng kinh.
Hướng Dĩ Anh định thần lại, nhanh chóng nắm tay Nam Nam, bưng theo bát cháo đi ra vườn.
Hai người mới ăn được mấy miếng, Bách Lý Giai Ninh đã cầm túi xách đứng dậy nói rằng có việc phải đi trước, Hán Đông Khuê cũng đứng lên theo.
“Đứng lại!” Tống phu nhân đặt đũa xuống bàn “cạch” một tiếng, khuôn mặt hơi hơi sa sầm lại. “Hai đứa vào thư phòng nói chuyện.”
Trong thư phòng, Bách Lý Giai Ninh và Hán Đông Khuê đứng trước mặt Tống phu nhân, đầu cúi gằm xuống, giống như hai đứa trẻ bị người lớn bắt quả tang đang nghịch ngợm làm chuyện xấu.
“Hai đứa cảm thấy có nên giải thích một chút không?” Mẹ Tống ngồi trên ghế nhung nghiêm nghị khoanh tay, hai chân vắt chéo như đang thẩm vấn tù nhân.
“Mẹ, chúng con sai rồi.” Bách Lý Giai Ninh lí nhí, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu. “Sau này bọn con nhất định sẽ cẩn thận.”
Mẹ Tống nhìn chằm chằm hai người một hồi, quắc mắt nói: “Tôi đã sắp xếp cho anh chị hai phòng riêng là có chủ ý, hai anh chị lại dám cả gan qua mặt bà già này.”
“Mẹ, con xin lỗi.”
“Bác, lỗi là do cháu ạ. Cháu xin lỗi bác.” Hán Đông Khuê nắm tay bạn gái, nhận hết lỗi lầm về mình.
Bà thở dài nói: “Hai anh chị còn trẻ, đang trong thời kì sung sức, vẫn còn đam mê sự kích thích và mới lạ, cái này tôi có thể thông cảm được. Nhưng mà hai anh chị làm chuyện đó thì cũng phải nghĩ đến trong nhà vẫn còn trẻ con chứ. Ninh Ninh, chị thử nghĩ mà xem, bây giờ Nam Nam còn nhỏ, lại đang độ tuổi tò mò muốn khám phá thế giới, gặp phải chuyện này tâm lí sẽ bị ảnh hưởng, nếu không cẩn thận còn gặp phải vấn đề về giới tính. Lớn hơn một chút nó có thể cố ý nhìn trộm rồi bắt chước hành vi của người lớn, nếu vậy thì phải làm sao? Thằng bé còn bị tăng động nữa chứ, nó rất dễ làm ra những chuyện không ai nghĩ tới.”
“Mẹ, chúng con biết rồi ạ, từ bây giờ nhất định sẽ hết sức chú ý.” Đôi trẻ rất thức thời, ngay lập tức thừa nhận lỗi lầm, không ai dám cãi lấy nửa câu.

“Cũng may, hai anh chị còn biết đường không cởi quần áo, chứ trần như nhộng ra đấy chẳng biết thằng bé còn nghĩ ngợi ra sao nữa. Ngoài kia xảy ra bao nhiêu vụ như thế rồi, trẻ con nhìn lén người lớn ân ái, sau đó đến trường áp dụng với bạn học. Xã hội phát triển, bọn trẻ càng ngày càng có xu hướng dậy thì sớm, chẳng biết đường nào mà lần đâu. Hai anh chị sau này rồi cũng phải sinh con, cũng phải làm cha làm mẹ. Nếu không chú ý hành vi của mình, rất dễ làm hại con cái.”
“Vâng ạ.” Bách Lý Giai Ninh và Hán Đông Khuê đồng thanh trả lời.
“Đông Khuê, cậu ra ngoài trước đi. Tôi có chuyện muốn nói riêng với con gái tôi.”
Chờ Hán Đông Khuê đi rồi, mẹ Tống mới vuốt tóc cô nói: “Con bé ngốc nghếch, chẳng lẽ con không biết cả ngày quấn quýt lấy nhau như vậy thì đàn ông sẽ rất nhanh chán hay sao? Sau này con định lấy cái gì để giữ tâm tư người ta?”
“Mẹ, con gái mẹ lúc nào cũng độc lập tự chủ mà. Nếu anh ấy chán con thì con đi tìm người đàn ông khác.”
Mẹ Tống gí ngón tay vào trán cô. “Bây giờ vẫn còn nồng nhiệt thì mồm mép vẫn còn tự tin lắm, sau này chẳng may gặp chuyện lại về đây khóc lóc với bà già này cho mà xem. Con đấy, dù yêu đương với bất kì ai cũng phải tỉnh táo, yêu bản thân mình đầu tiên rồi muốn yêu ai thì yêu, không được để người ta bắt nạt, không được im lặng chịu thiệt thòi. Mẹ dặn không thừa đâu, nhớ chưa?”
“Mẹ, con biết rồi mà.” Bách Lý Giai Ninh dụi đầu vào lòng mẹ nũng nịu.
“Được rồi, hai đứa đi về đi, có ngồi lại vào bàn ăn cũng không nuốt thêm được miếng nào đâu.”
Cùng lúc đó, Hướng Dĩ An và con trai ngồi trên xích đu gỗ ngoài vườn, mẹ một câu con một câu, chẳng mấy chốc đã hết veo bát cháo. Nam Nam nhìn mẹ, ngây thơ hỏi: “Mẹ ơi, mẹ có chơi đấu vật với bố không ạ?”
Hướng Dĩ An nhanh chóng trả lời: “Mẹ và bố con cũng chơi, nhưng cả hai chúng ta đều chơi lúc đã trưởng thành rồi, và quan trọng nhất là bố mẹ lúc nào cũng yêu nhau. Chỉ có người lớn yêu nhau mới được chơi, con còn nhỏ không được bắt chước vì cơ thể và kiến thức chưa cho phép. Nhớ chưa nào?”
“Thế là bác Ninh và bác đẹp trai cũng rất yêu nhau đúng không ạ? Bác đẹp trai còn cho bác Ninh ăn kẹo que nữa, nhưng Nam Nam nhìn mãi chẳng thấy cái kẹo nào.”
“Đúng nha, hai bác rất yêu thương nhau, sau này sẽ kết hôn rồi sống chung một nhà giống như bố mẹ vậy. Còn cái kẹo đó á, khi nào con lớn mới nhìn thấy nó, bây giờ con còn nhỏ chưa thể thấy nó đâu. Nam Nam, không được nói với ai về chuyện tối qua, nhớ chưa?”
“Tại sao ạ?”
“Vì đây là chuyện bí mật, nếu con nói ra hai bác sẽ rất ngại ngùng. Ví dụ như chuyện Nam Nam đi ngủ tè dầm, đây là chuyện bí mật giữa hai mẹ con mình, nếu mẹ đi kể cho người khác con cũng sẽ rất xấu hổ, đúng không nào?”
“Vâng ạ, Nam Nam hiểu rồi. Con nhất định sẽ giữ bí mật thật tốt.”
“Nam Nam ngoan, nhớ lời mẹ dặn, từ bây giờ không được tự ý trốn bố mẹ lẻn vào phòng người khác, cũng không được nhìn lén bố mẹ và người lớn làm việc riêng. Trước khi vào phòng ai cũng phải gõ cửa, nhớ chưa nào?”
“Vâng ạ, Nam Nam nhớ rồi. Mẹ cho Nam Nam xem hoạt hình Peppa Pig được không?”
“Đi thôi, vào nhà mẹ mở Peppa Pig cho Nam Nam xem.”
Tâm trí của cậu bé Nam Nam 4 tuổi nhanh chóng bị mấy chú heo màu hồng cuốn lấy, chuyện tối qua chẳng mấy chốc đã bị quẳng ra sau đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.