Sau khi bịn rịn chia tay Hán Đông Khuê ở cầu thang, Bách Lý Giai Ninh trở về phòng của mình, việc đầu tiên là tẩy trang, sau đó tắm nước nóng.
Mặc vào người váy ngủ rộng rãi, cô ngồi trước bàn trang điểm thoa kem dưỡng da. Nhìn thấy hũ kem Estée Lauder, lại tiện tay cầm điện thoại mua cho Hán Đông Khuê một hũ. Làm xong bước skin care trước khi đi ngủ, cô mới đặt lưng xuống giường, đắp chăn đến ngang cổ. Chăn ấm đệm êm cùng với hương tinh dầu cam bergamot trong trẻo the mát thoang thoảng khắp căn phòng khiến cho cơn buồn ngủ ập đến. Cả người cô vùi sâu vào trong ổ chăn, khuôn mặt áp lên gối.
Trong ánh đèn ngủ lờ mờ, Bách Lý Giai Ninh vừa mới nhắm mắt thì ngoài ban công bỗng vang lên âm thanh “cốc cốc” rất nhỏ. Ban đầu cô còn tưởng là tiếng gió đẩy cành cây va vào cửa sổ, nhưng âm thanh đó cứ liên tục vang lên, càng lúc càng to và dồn dập hơn.
“Ồn chết đi được.” Cô nhỏ giọng cằn nhằn một câu, cơn buồn ngủ lúc này đã biến mất, não bộ chậm chạp hoạt động trở lại.
Phòng ngủ của cô và ban công ngăn cách với nhau bằng cửa sổ sát đất. Trước khi đi ngủ, cô đã kiểm tra ban công kĩ càng rồi mới khoá cửa. Nghĩ đến đây, cô đột nhiên tỉnh táo lại.
Trộm à? Không thể, dinh thự Tống gia có cả người gác cổng lẫn vệ sĩ, kẻ xấu căn bản không thể đột nhập vào được.
Chẳng lẽ là ma? Không đúng, từ lúc sinh ra cho đến năm 18 tuổi xách váy sang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-phu-my-di-xem-mat-gap-phai-phu-nhi-dai-dinh-nguoi/439626/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.