Đó là một đêm điên cuồng, bọn họ ở trong vui sướng cực hạn cảm thụ được bi ai đau thương nhất trong đáy lòng của nhau, thẳng đến hừng đông, Tông Chính Vô Ưu cũng không có được đến đáp án mà hắn muốn. Hắn còn không chịu dừng tay, nàng lại đã kiệt sức, ở trong đần độn mơ màng sắp ngủ. Trước khi sắp ngủ, nghe được ngữ khí bi thương vô hạn của hắn lẩm bẩm hỏi: "Nếu Dung Tề còn sống, nàng...... Còn sẽ đi theo ta không?"
Nàng muốn nói, sẽ. Nhưng cái chữ "sẽ" kia kẹt ngay ở cổ họng, chưa kịp nói ra, nàng cũng đã mơ màng ngủ say.
Nàng nghĩ, ngày mai lại nói cũng giống nhau thôi. Nhưng mà, nàng không nghĩ tới, cái ngày mai này, một khi qua đi tựa hồ liền biến thành vĩnh viễn.
Ngày hôm sau tỉnh lại đã là buổi tối, bên người không có ai. Nàng chống thân mình ngồi dậy, cả người bủn rủn đau đớn, mặc xiêm y xong, cả đi đường cũng không vững. Cung nhân canh giữ ở bên ngoài nghe được trong phòng có động tĩnh, vội tiến vào hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu.
Mạn Yêu hỏi: "Hoàng Thượng đâu?"
Cung nhân nói: "Hồi nương nương, Hoàng Thượng ngự giá thân chinh."
Đôi tay Mạn Yêu run lên, không cẩn thận đánh ngã chậu rửa mặt trên bàn, nước ấm trong chậu xôn xao một tiếng toàn bộ đổ xuống trên người nàng.
Ngự giá thân chinh? Hắn liền như vậy không nói một tiếng mà đi rồi? Chiến sự biên quan thật sự đã khẩn cấp đến nỗi phải yêu cầu hắn tự mình xuất chinh sao? Hay là hắn đang trốn tránh, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-phat-hoang-phi/732858/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.