Giọng anh khàn khàn nỉ non gọi: “… Vợ ơi.”
Giọng điệu này của Chu Khải Thâm không hề đoan chính chút nào, đuôi mắt anh hơi xếch lên, mà khóe môi cũng cong cong ngậm ý cười, bởi vì anh cúi xuống nên mùi nước hoa hệt như lời gọi hồn đang chui vào trong mũi cô. Cố Hòa Bình ở gần đó không nhìn nổi nữa, “Được rồi, đừng bắt nạt tiểu Triệu nữa.”
Tức thì Triệu Tây Âm thả chân xuống, rút tay lại lui về sau hai bước, nhìn thẳng vào mắt anh.
Chu Khải Thâm không dám làm lố nữa, anh đứng thẳng người lên, hỏi cô: “Ăn cơm chưa?”
Triệu Tây Âm ừm một tiếng, duỗi tay, “Trả bình giữ nhiệt lại cho em.”
Chu Khải Thâm nói: “Anh đã đem về rồi, giờ không mang theo bên người, lần sau anh sẽ đưa sang cho chú.”
Triệu Tây Âm lập tức từ chối, “Anh đừng đưa sang.”
Anh mà đưa sang thì lộ ra hết, rồi lại làm lão Triệu lo lắng nữa.
“Anh đưa tới chỗ cô giáo Đới lần sau em đến lấy. Còn nếu anh cảm thấy phiền vậy thì cứ vứt đi.” Giọng Triệu Tây Âm bình bình, không nán lại nữa, phải đi rồi.
Theo quán tính Chu Khải Thâm bước về phía trước, “Tôi đưa em xuống dưới.”
Triệu Tây Âm không hề quay đầu lại, “Không cần đâu ạ.”
Sau khi người đi Cố Hòa Bình mới bước tới huých bả vai Chu Khải Thâm, “Cậu cũng không làm chuyện gì, cô ấy nói không cần thì cậu thật sự không tiễn à?”
Chu Khải Thâm nói: “Lần trước tôi bảo cô ấy lái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-nien-hao-hop/2502767/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.