Giữ chút phẩm hạnh đàn ông đi.
————————————————
“Tam giác sắt” yên tĩnh hẳn, biểu cảm vô cùng đặc sắc.
Triệu Tây Âm nói xong cũng không cảm thấy hối hận, dù gì nói cũng đã nói rồi, anh vì cô mà gây ra chuyện, nợ, thì trả thôi.
Cô ngồi xổm trên sàn nhà, vùi đầu giữa hai chân, người co lại thành một nhúm be bé.
Chu Khải Thâm cảm thấy cả người ấm áp, càng lúc càng ấm. Đương là cuối hè nhưng anh lại cảm nhận được gió xuân đang chầm chậm thổi tới. Chu Khải Thâm cũng cúi người xuống, tới gần cô, mùi hương quen thuộc trên người anh lại quấn lấy năm giác quan của Triệu Tây Âm.
Chu Khải Thâm thầm cười, thấp giọng đồng ý: “Được, tôi không đi lung tung nữa.”
Triệu Tây Âm vẫn ngồi xổm, không nhúc nhích.
Nghĩ rằng cô gái đương e thẹn, Chu Khải Thâm càng khoan khoái hơn, nói tiếp: “Em đứng dậy đi, đều là người quen cả.”
Cố Hòa Bình và lão Trình đều hiểu, rất thức thời chừng mực không cười sự chủ động của cô gái. Giọng điệu giải khuây tới là đoan đoan chính chính: “Không sao tiểu Tây, Chu ca là cảm ơn em. Đứng dậy đi, để Chu ca mời em ăn bữa cơm.”
Triệu Tây Âm vẫn luôn im lặng rốt cục cũng chịu lên tiếng, cô quay đầu nhìn Chu Khải Thâm, nói: “Em đau bụng.”
Thật sự rất đau, chạy từ khu F tới đây ước chừng cũng hai cái tám trăm mét đi, bởi vì chạy quá nhanh nên cô thở hổn ha hổn hển, bụng rất đau. Chu Khải Thâm cau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-nien-hao-hop/2502757/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.