Chương trước
Chương sau
"Đúng vậy, Huyền Đức công, ngài không lấy Kinh Châu, chẳng lẽ ngài muốn mang mảnh đất cuối cùng của Hán thất tặng cho gian tặc Thái thị nhất tộc sao?" Y Tịch cũng ở một bên chen vào nói.

"Đúng vậy, chúa công!" Tôn Càn, Giản Ung cũng đồng loạt chắp tay nói.

"Đại ca, nếu không lấy Kinh Châu này, thiên hạ còn chỗ nào có thể lấy nữa đâu?" Trương Phi nói rất đúng sự thật.

"Mà thôi " Lưu Bị ngửa mặt lên trời thở dài rồi hắn lại chắp tay hướng lên trời, nói: "Nếu như ý trời đã như thế, Bị cũng chỉ có thể xin lỗi Cảnh Thăng huynh mà thôi!"

"Chúa công có thể hạ quyết tâm là tốt rồi!" Gia Cát Lượng nở nụ cười, hắn đang muốn tiếp tục nói.

"Đợi một chút!" Trương Phi đột nhiên chen vào, hắn trừng mắt với Gia Cát Lượng, nói: "Suýt nữa để cho người lừa dối! Ngươi nói, nếu đại ca của ta đi Giang Đông, đi tế điện Tôn Sách, sao có thể an toàn trở về? Nếu như đại ca không thể an toàn trở về, sao lại đi chiếm Giang Hạ?"

"Ha ha, Tam Tướng quân không cần sốt ruột!" Gia Cát Lượng cười nói: "Lần này chúa công đi Giang Đông, biểu hiện bề ngoài là sẽ phải trải qua sóng to gió lớn, trên thực tế thì lại vững như Thái Sơn!"

"Hả?" Lưu Bị nghe xong lời, hắn lập tức vui vẻ, vội vàng hỏi: "Quân sư, lời này giải thích thế nào?"

"Ha ha, " Gia Cát Lượng lại đong đưa cây quạt, cười nói: "Chúa công, nếu như ngài là Tôn Quyền, vào ngay thời điểm đang muốn tiến công Kinh Châu, sẽ đánh rắn động cỏ sao?"

"Không thể, đương nhiên không thể! Ha ha ha!" Lưu Bị giật mình, vỗ tay cười to.

"Kỳ thật, lần này chúa công đi Giang Đông, không chỉ sẽ không có chuyện gì, ngược lại sẽ rất có lợi!" Gia Cát Lượng lại cười nói.

"Hả? Còn sẽ có lợi?" Lưu Bị lại vui vẻ hỏi: "Quân sư, Thái Mạo kia để cho ta đi chịu chết vậy mà thật sự trong chuyện này lại có nhiều chỗ tốt như thế sao? Mau nói đi!"

"Chúa công, Lượng nghe nói, vậy Tôn Quyền làm người luôn thích nuôi thực khách, bản thân tuy tuổi trẻ, cũng đã có hơn ngàn môn khách, bởi vậy có thể thấy được người này không giống người bình thường. Ít nhất, hắn không phải là một người lòng dạ nhỏ mọn, chúa công đi tế điện Tôn Sách, chỉ cần tuân thủ đủ lễ nghi, lại để cho hắn không thể tìm ra thiếu xót, tự nhiên có thể bảo vệ bản thân vô sự; Ngoại trừ điều đó ra, chúa công còn có thể nói nhiều về câu chuyện ngày xưa thảo Đổng, giảng giải một chút về dũng mãnh của Tôn Văn Đài, kết nối cùng hắn!" Gia Cát Lượng đem cây quạt đặt ở bên miệng, nhỏ giọng nói.

"Ngươi, tên khốn này, chỉ biết đưa ra chủ ý cùi bắp, tại sao đại ca của ta phải chắp nối cùng tiểu tử kia?" Mặc dù giọng nói nhỏ, người ở chỗ này đều có thể nghe được. Thế nhưng biểu hiện của mọi người lại không giống nhau, Trương Phi biểu thị vẻ không hài lòng trước tiên. Trong mắt hắn, chắp nối với người rõ ràng là tự hạ thấp bản thân, một việc như này, tự nhiên không thể để cho đại ca của hắn đi làm.

"Tam đệ, quân sư chỉ muốn tốt với ta, không cho ngươi nói bậy!" Bề ngoài Lưu Bị trách cứ Trương Phi, trong lòng mình, Lưu Bị cũng đã hiểu ra ý tứ của Gia Cát Lượng.

"Tam Tướng quân, không cần phải gấp! Lượng để cho chúa công làm như thế tự nhiên có đạo lý " Vẫn giống nhau trước kia, Gia Cát Lượng an ủi Trương Phi một chút rồi hắn lại nói với Lưu Bị: "Chúa công, trước kia Lượng đã từng nói qua, nếu muốn đối kháng Hứa Thành, ba nhà Tào, tôn, Lưu cần phải liên thủ mới có thể làm được, mà Lưu Biểu lại có thù giết cha cùng Tôn Quyền, hai nhà tự nhiên khó có thể cùng tồn tại với nhau, thế nhưng chúa công, ngài cùng Tôn thị không có mối thù truyền kiếp, trái lại, ngài còn từng tham gia liên minh thảo Đổng Trác cùng Tôn Kiên, cho nên, đợi khi chúa công nắm giữ Kinh Châu, Tôn Quyền sẽ không còn cách nào dùng danh nghĩa mối thù giết cha đánh Kinh Châu nữa. Hơn nữa chúa công hiện tại thừa dịp Tôn Quyền mới tiếp chưởng Giang Đông, còn không lập được uy quyền mà tới giao hảo, tự nhiên hắn cũng sẽ cảm động và nhớ thịnh tình này của chúa công, ngày sau hai nhà liên minh tự nhiên cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều!"

"Thì ra là thế, như vậy xem ra quan hệ này không chỉ cần phải làm, hơn nữa còn kéo lại quan hệ! Ha ha ha!" Lưu Bị cười to nói.

"Khổng Minh tiên sinh, lần này Huyền Đức công đi có thân phận sứ giả Kinh Châu, chỉ sợ Tôn Quyền sẽ không nể mặt, nói không chừng hắn còn không cả gặp mặt nữa, sao Huyền Đức công lại có thể chắp nối cùng với hắn?" Y Tịch hỏi.

"Lượng cũng nghĩ tới điểm này, " Gia Cát Lượng nhìn Y Tịch, nói: "Vào thời điểm trước khi chúa công đến Giang Đông, chúng ta có thể cho người làm lộ mưu gian của đám người Thái Mạo cho người Giang Đông, Thái Mạo chính là thân tín của Lưu Biểu, bởi vậy trong mắt Tôn Quyền, chúa công sẽ trở thành người bị Lưu Biểu hãm hại, hắn sẽ không quá chú ý tới thân phận của chúa công, mà chỉ cần Tôn Quyền không ghét chúa công, dĩ nhiên tất cả sẽ được xử lý"

"Đúng vậy, chỉ cần Tôn Quyền không có mâu thuẫn đối với chúa công, sự tình sẽ dễ dàng!" Nghe xong Gia Cát Lượng nói, mọi người nhao nhao gật đầu.

"Chúng ta trước tiên cần phải thương lượng việc sau khi đến Giang Đông thì nên làm như thế nào!" Giản Ung nói.

Một nhóm người lại đi vào trong nội đường, bắt đầu một vòng thương lượng mới.

Bởi vậy có thể thấy Lưu Bị vì đã có Gia Cát Lượng, xác thực nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Không nói đến kết quả thương lượng của đám người Lưu Bị, hậu sự của Tôn Sách thực sự khiến cho người Giang Đông đôi chút hao tổn tâm trí.

Hai vị đại lão Giang Đông, Tôn Quyền, Chu Du, đã biểu lộ không nhúng tay vào chuyện tang lễ, đây cũng không phải vì hai người không quan tâm tới Tôn Sách, người đi trà lạnh, mà là hai người thương tâm quá độ mà rối trí.

Chu Du thì không cần phải nói, tình cảnh bạn cùng học, còn cả tình cảm huynh đệ, cộng thêm bản thân Chu Du chính là một người trọng cảm tình, nên biểu hiện này của Chu Du cũng không nằm ngoài dự kiến của người Giang Đông, mà Tôn Quyền thì sao? Cha là Tôn Kiên sớm chết trận sa trường, trong nhà nhờ có đại ca Tôn Sách chèo chống, cộng thêm ngay khi đại ca vừa lên nắm quyền đã biểu lộ muốn hắn làm người thừa kế. Bình thường tuy đại ca yêu cầu nghiêm khắc, thế nhưng Tôn Quyền cũng hiểu chuyện, đương nhiên Tôn Quyền cũng rất có cảm tình với Tôn Sách, tình cảm của hai huynh đệ cũng được coi là thân thiết, hơn nữa vì biểu hiện của Chu Du, Tôn Quyền hắn không muốn biểu hiện như vậy cũng không được.

Cho nên, tang lễ Tôn Sách do người cầm quyền khác của Tôn gia, Tôn Tĩnh chủ sự.

Thế nhưng, vừa mới bắt đầu thì đã gặp phiền toái.

Phiền toái xảy ra từ chính là danh hiệu Đại tướng quân của Tôn Sách.

Đại đa số quan viên Giang Đông cho rằng tang lễ Tôn Sách phải dùng tiêu chuẩn của Đại tướng quân, điểm này thì không có người nào hoài nghi, chẳng qua vào thời điểm này bọn hắn mới phát hiện, Tôn Sách rõ ràng không có ấn tín Đại tướng quân!

Điều này đương nhiên phiền toái.

Không có ấn tín, vậy có thể đại biểu cái gì? Chỉ có thể nói tất thảy đều là giả dối.

Lần này, đã có người không để yên.

Mấy lão thần bị Hứa Thành quẳng đi, nguyên Thái thường Chủng Phật, Quốc Cữu Đổng Thừa, dẫn theo mấy người suốt ngày kêu gào, nói là không có ấn tín, sẽ không hợp phép tắc, Tôn Sách chắc chắn không thể giữ tước hiệu Đại tướng quân, tự nhiên tang lễ không thể làm theo như quy cách của Đại tướng quân.

Vậy vốn Tôn Sách là người như thế nào?

Đây chính là người luôn luôn động thủ nhanh hơn nói chuyện! Hứa Thành ném Chủng Phật cùng Đổng Thừa cho hắn, vốn chính là muốn để cho hai người này gây phiền toái cho hắn, khiến cho hắn phiền lòng. Kết quả, hai vị này "Không làm nhục sứ mạng", thứ nhất là chọc giận Tôn Sách, hơn nữa trên người hai người cũng được bổ nhiệm làm Thái Thú, rõ ràng là muốn đoạt thức ăn trong miệng Tôn Sách, Tôn Sách nào sẽ khách khí với bọn họ? Sau khi tiếp thánh chỉ lấy được danh hiệu Đại tướng quân, hai người này liền bị Tôn Sách đè nén sít sao, sau đó Tôn Sách liền ném hai người này đi rất xa, đương nhiên hắn cho người giám sát chặt chẽ.

Thế nhưng hai người này nói như thế nào đi nữa cũng không phải người bình thường, cho nên sau khiTôn Sách cho người canh chừng bọn họ, hai người không tiến thêm một bước hành động, hai người này là ai nào? Không lâu sau cả hai đã bắt đầu thích ứng với tình huống, không hề gây mâu thuẫn với Tôn Sách khắp nơi. Rốt cục tại không lâu sau cả hai đã có thể "Tự do hoạt động".

Mà Tôn Sách vừa chết, hai người này đương nhiên không thể tiếp tục an phận!

Hai người cũng không phải đồ đần,cả hai người ở Giang Đông lâu như vậy, tự nhiên cũng đã liên hệ được với một ít người có xung đột cùng Tôn Sách, xem Tôn gia không vừa mắt, mà hiện tại, Tôn gia đã không có trụ cột, đúng là thời cơ tốt nhất, chỉ cần có thể xử lý tốt, có thể bắt được vật gì đó mà bản thân mình muốn có được.

Cho nên, hai người coi như nổi lên như là chủ công của làn sóng "Vận động đảo Tôn".

Thế nhưng, đại khái hai người đã lăn lộn trên triều đình quá lâu, cả hai đã quên một việc, chính là lúc này không phải là thời điểm mà hoàng đế định đoạt. Tranh quyền đoạt lợi cũng không phải dựa vào mồm mép mà nói tốt thì tốt, nói xấu thì xấu nữa rồi. Bây giờ là loạn thế, Hoàng đế còn phải phụ thuộc, bọn hắn không quyền không thế, có thể làm được cái gì?

Tôn Tĩnh vừa lên đã dùng ngay thủ đoạn sấm sét mà trước đó chưa từng dùng bao giờ, hai người Chủng Đổng vẫn còn ở trước mặt chúng quan viên Giang Đông nói nước bọt bay tứ tung, cùng với việc những người có quan hệ với bọn họ, cũng đã bị quân Giang Đông lần lượt tróc nã, đợi hai người nói xong, Tôn Tĩnh mời hai người đi nghỉ ngơi, sau đó, hai người này không còn có thể tiếp tục xuất hiện.

Chẳng qua thanh trừ hai người Chủng Phật cùng Đổng Thừa vốn không được coi trọng, quan viên, các tướng lĩnh Giang Đông vẫn không biết nên làm thế nào cho phải!

Không còn cách nào cả, thời buổi này, không có ấn tín, cho dù ngươi có vị trí lại chính thức, cuối cùng cũng là công dã tràng.

Nếu lại xử lý tang lễ theo như cấp bậc Đại tướng quân, ngày sau nếu bị người ta chê cười thì sao? Đám quan viên bị người ta chê cười thì chỉ thoảng qua như ăn bữa sáng, thế nhưng việc này chính là ảnh hưởng tới vinh dự của Tôn Sách! Mà không làm theo như cấp bậc Đại tướng quân, chỉ sợ cũng sẽ bị người ta chê cười. Một đám người nhiều như vậy mà rõ ràng bị người ta dùng một kế sách đơn giản tới mức không thể đơn giản hơn lừa gạt.

Không thể nghĩ ra biện pháp, đám quan chức Giang Đông cũng chỉ có thể không ngừng mà mắng to: Hứa Thành đáng ghê tởm kia, rõ ràng còn chơi chiêu thức ấy, sao lúc ấy chúng ta lại không phát hiện ra? Ấn tín...!

Tôn Tĩnh cũng rất bất đắc dĩ, mặc dù bản thân hắn là trưởng bối Tôn gia, thế nhưng cũng không muốn quyết định lung tung ở phương diện này. Dù sao, ngày sau Tôn Quyền là đương gia, vì vậy, cuối cùng hắn đã đến chỗ Tôn Quyền.

Lúc ấy Tôn Quyền đang ở cùng với Chu Du, cũng không biết hai người đang thương lượng cái gì đó. Sau khi Tôn Tĩnh tới, thuật lại tình hình một lượt, lúc ấy Tôn Quyền liền nổi giận, Chu Du cũng mang vẻ mặt bất thiện. Mặc dù hai người không nói lời lẽ cứng rắn nào đối với Tôn Tĩnh, thế nhưng cả hai vẫn không thể che dấu nổi vẻ oán trách trong giọng nói của mình, ý tứ của hai người cũng rất rõ ràng: không có ấn tín thì đã sao nào? Cùng lắm thì không cần! Nếu như người trong thiên hạ đều đã biết Tôn Sách chính là Đại tướng quân, tất cả phải được xử lý theo như cấp bậc Đại tướng quân, điểm này, không có khả năng sửa đổi, bị người chê cười thì đã sao nào? Tôn Sách nếu ở đây, sẽ sợ sao? Nếu như Tôn Sách cái này người trong cuộc cũng sẽ không sợ, vậy các ngươi sợ cái gì? Cuối cùng, Chu Du còn nói thêm một câu: Giang Đông sáu quận tám mươi mốt châu, cộng thêm bốn quận Kinh Nam, chính là ấn tín Đại tướng quân của Tôn Sách!

Cuối cùng sự việc cũng được quyết định, Tôn Sách chính là Đại tướng quân, không có ấn tín, hắn cũng là Đại tướng quân.

Cứ như vậy sau một thời gian bận bịu, đã đến giờ tang lễ.

Lưu Bị đã đến, hơn nữa, lại còn đến sớm.

Điều này đương nhiên là kết quả thương lượng của đám người Lưu Bị.

Sáng sớm chim chóc có sâu ăn, chỉ có đến sớm, mới có thời gian đi đánh quan hệ.

Kế sách của Gia Cát Lượng rất có tác dụng.

Mặc kệ Tôn Quyền muốn cái gì đi nữa, hắn vẫn phải dùng thân phận người nhà của người chết mà tiếp kiến Lưu Bị.

Đương nhiên biểu hiện của Lưu Bị cũng không kém, tuy hắn cùng Tôn Quyền đều có quỷ trong lòng. Một người muốn thiết lập quan hệ, một người muốn từ chính người kia tìm hiểu một chút nội tình Kinh Châu, nhưng có một điều không thể phủ nhận, Lưu Bị luôn luôn là người rất có lực tương tác. Cuối cùng hai người càng trò chuyện càng thoải mái, trong lòng chỉ hận gặp nhau quá muộn, nếu không phải bởi vì Lưu Bị thật sự có địa vị không cao, chỉ sợ Tôn Quyền sẽ gọi hắn một tiếng là "Thế thúc"! Ít nhất, biểu hiện bề ngoài của Tôn Quyền là như thế.

Tiếp theo, Lưu Bị lại tới thăm viếng một số quan viên quan trọng ở Giang Đông, ví dụ như đám người Trương Chiêu, Cố Ung.

Cuối cùng, chính là tang lễ chính thức.

Từ sáng sớm đám người Lưu Bị đã xuất phát từ dịch quán, tiến về phía địa điểm cử hành tang lễ.

Bởi vì lần đi sứ này không có nhiều công việc cần phải xử lý, cho nên, Lưu Bị chỉ dẫn theo hai người Trương Phi cùng Gia Cát Lượng. Ba người, Gia Cát Lượng và Lưu Bị ngồi xe ngựa, Trương Phi cưỡi ngựa.

Vốn, do Giang Đông có "Quốc tang", bên trong thành Kiến Nghiệp đương nhiên cũng không có nhiều người đi đường, ba người một đường đi rất thuận lợi.

Nhưng khi ba người đến một ngã tư đường, ngay khi đang định chuyển hướng, đột nhiên từ phía bên kia của con đường xuất hiện một chiếc xe ngựa, "Vù" một cái đã vọt tới trước mặt bọn họ.

"Cái gì. . ." Trương Phi giận dữ, đang định lên tiếng quát mắng rồi đột nhiên thái độ của hắn lại giống như gặp quỷ, Trương Phi vội vàng ghìm cương ngựa ngừng lại, sắc mặt trên gương mặt đen của hắn càng âm trầm.

"Tam đệ, . . . Làm sao vậy?" vốn Lưu Bị định lên tiếng khuyên bảo Trương Phi không nên lỗ mãng nóng nảy như trước đây, đừng gây chuyện trên địa bàn của người ta, nhưng hắn không thể ngờ Trương Phi lại có thể tự biết bản thân mà im lặng, nên thoáng sững sờ, hắn vội vàng kêu xa phu ngừng xe ngựa, quan tâm hỏi,

"Đại ca, hình như đệ nhìn thấy một người!" Trương Phi buồn bực trong chốc lát rồi hắn mới lên tiếng trả lời Lưu Bị.

"Người nào?" Lưu Bị vội hỏi. Một người có thể làm cho Tam đệ của hắn chủ động im miệng, tự nhiên không phải là người bình thường.

"Là . ." Trương Phi đột nhiên ghé miệng vào bên tai Lưu Bị, nhỏ giọng thì thào.

"Cái gì?" Lưu Bị nghe xong, đột nhiên hắn cũng quay đầu nhìn về phía trước, trên mặt cũng mang vẻ kinh hãi, hắn thốt lên: "Bọn hắn, bọn hắn cũng tới! ?"

"Chúa công, Tam Tướng quân, người nào mà có thể khiến cho hai người phải biến sắc như vậy?" Gia Cát Lượng cũng không nhịn được lòng hiếu kỳ, hắn lên tiếng hỏi.

"Là … . ." Lưu Bị nhìn về phương hướng mà cỗ xe ngựa vừa biến mất, nói.

Không nói đến chuyện mấy người Lưu Bị đang xì xào bàn tán ở phía sau, chiếc xe ngựa vượt qua xe ngựa của bọn hắn nhanh như điện chớp, cũng không biết đã hù dọa bao nhiêu người, cứ như vậy một đường vọt tới nơi tổ chức tang lễ: Tôn phủ!

Xe ngựa mãnh liệt ngừng lại ở trước cửa Tôn phủ.

Sau đó ba người xuống xe ngựa: một người trẻ tuổi râu quai nón, trên gương mặt vẫn còn hiện lên vẻ ngả ngớn; một đại hán thân cao chừng mười xích ( Hán xích là hơn hai mét ),trong đôi mắt, không ngừng lóe tinh quang; Một người còn lại là một trung niên nhân, hai tóc mai có một chút hoa râm, thế nhưng, những thứ này xuất hiện trên một thân thể thẳng tắp, lại làm cho người ta có một loại cảm giác phải nhìn lên đối với hắn.

Ba người xuống xe ngựa, cũng không đi qua cánh cổng Tôn phủ, mà chỉ đứng nguyên ở chỗ đó.

Chỉ chốc lát sau, tên xa phu cũng xuống khỏi xe ngựa, đi tới. Lúc này đám binh lính canh gác tại trước cửa Tôn phủ mới phát hiện ra người xa phu rõ ràng mặc một chiếc áo tơ.

Xa phu cũng không để ý tới ánh mắt của người khác, ngay lập tức hắn đi về hướng ba đồng bạn của mình, hắn cũng nói với người trẻ tuổi có râu kia: "Ngươi là chính sứ, hãy đi gọi cửa!"

"Cái gì gọi là cửa?" rất hiển nhiên Tiểu Hồ Tử có ý bất mãn đối với xa phu, hắn nói: "Nếu như ta chính là sứ giả, tự nhiên ta phải ở phía sau, ngươi là tùy tùng, lại là xa phu, người phải đi kêu cửa tự nhiên là!"

"Ngươi. . . Tiểu tử ngươi có gan, " xa phu hung dữ uy hiếp nói: "Ngươi không sợ ngày sau ta làm phiền ngươi?"

"Thì đã sao nào. . . Đương nhiên sợ. Thế nhưng, ngươi có thể tìm tới gây phiền phức cho ta sao?" Tiểu Hồ Tử nói với vẻ mặt không quan tâm, hắn nói tiếp: "Hơn nữa, ta nghe nói người nào đó mặt dày mày dạn xin đi. Nếu người không nghe lời, bản chính sứ sẽ phải đuổi người"

"Được rồi!" đại khái trung niên nhân cảm thấy hai người huyên náo có chút không hợp lý. Hắn nói: "Chỉ là đi gọi cửa mà thôi, cũng không phải chuyện gì quá mức không làm được, sao ngay cả chuyện này mà các ngươi cũng muốn tranh giành?"

"Được rồi, không tranh giành thì sẽ không tranh giành. Ta lớn tuổi, ta đi, được chưa?" Xa phu giang tay tỏ thái độ đầu hàng, hắn vừa đi về phía cổng chính Tôn, vừa nói: "Ai, thật không có vị gì cả, sớm biết như vậy sẽ không tới nữa, Giang Đông này cũng không có gì đáng xem"

"Người đến dừng lại!" Xa phu đi tới trước bậc thềm trước Tôn phủ trước, hắn vừa định bước chân đi lên thì đã bị một gã tiểu hiệu ngăn cản.

"Tại sao phải dừng lại?" Xa phu hỏi.

"Nơi đây là phủ Đại tướng quân, người không phận sự không được tới gần!" Vừa rồi tên tiểu hiệu này đã nghe thấy cuộc đối thoại của Tiểu Hồ Tử cùng người phu xe này, hắn cảm thấy cực kỳ tức giận đối với hành vi cãi cọ của hai người tại trước cửa Tôn phủ, đương nhiên hắn cũng sẽ không khách khí với bọn hắn.

"Đại tướng quân?" Xa phu làm dáng vẻ kinh ngạc, hắn hỏi: "Chẳng lẽ Tôn Sách còn chưa chết sao?"

"Lớn mật!" Lần này, không chỉ tên tiểu hiệu cản đường, mười mấy tên vệ binh được an bài trước cửa Tôn phủ vì để ứng phó với tang lễ Tôn Sách sắp cử hành, cũng đồng loạt nổi giận. Trong lúc nhất thời, đao thương cử động, tất cả đồng loạt hướng về phía người phu xe này.

"Ơ ! Muốn đánh nhau phải không?" Xa phu không giận mà ngược lại còn vui mừng, hắn bất ngờ nhảy lui lại sau, nói: "Đến đây đi!"

"Người tới, bắt bọn chúng lại cho ta!" Chứng kiến hành vi khiêu khích của phu xe kia, tên tiểu hiệu càng giận dữ, hắn cũng mặc kệ bản thân mình vừa mới nghe được cái gì mà "chính sứ", lập tức hạ lệnh bắt người. Những vệ binh kia đương nhiên cũng lập tức hành động, bao vây bốn người ở chính giữa.

Chẳng qua bốn người bị những vệ binh này bao vây quanh lại không thay đổi sắc mặt, tên xa phu vẫn cười hì hì như trước, giống như mối họa này không phải hắn gây ra.

"Dừng tay!" Thời khắc mấu chốt, một tiếng hô to truyền tới, đã ngăn cản đám vệ binh này hành động.

Tên tiểu hiệu quay đầu nhìn lại, hắn vội vàng đi tới nghênh đón.

"Gia Cát đại nhân, tiểu tướng xin thỉnh an ngài!" một chiếc xe ngựa đi đến trước cửa phủ, tiểu hiệu đi đến bên cạnh xe ngựa, khom người nói.

"Gia Cát đại nhân? Chẳng lẽ hắn là Gia Cát Lượng? Không đúng, không đúng! Tại sao Gia Cát Lượng lại tới nơi này!" Tiểu Hồ Tử tự nhủ.

"Chuyện gì xảy ra?" Từ trên xe ngựa đi xuống một người, người này nhìn tiểu hiệu hỏi.

"Ta đã từng gặp mặt gười này tại Trường An, hắn là Gia Cát Cẩn!" người cao lớn bên cạnh Tiểu Hồ Tử nhỏ giọng nói.

"Đại nhân, bọn hắn lại dám vũ nhục Đại tướng quân trên trời có linh thiêng, ngài nói. . ." Tên tiểu hiệu bi phẫn, hắn nhìn Gia Cát Cẩn thổ lộ.

"Bỏ đi!" Gia Cát Cẩn hỏi một câu mà tên tiểu hiệu tuyệt đối không nghĩ tới. Gia Cát Cẩn nhìn tên tiểu hiệu hỏi: "Ngươi hỏi ý định tới của bọn hắn chưa?"

"Không có!" Tên tiểu hiệu buồn bực đáp. Nếu không phải Gia Cát Cẩn trước mặt này là trọng thần rất được Tôn Sách yêu thích khi còn sống, rất được trọng dụng, uy vọng trong quân Giang Đông cũng không nhỏ, chỉ sợ hắn cũng sẽ đối đầu với Gia Cát Cẩn vì câu nói "bỏ đi" vừa rồi.

"Ai, được rồi, hãy để ta tới hỏi!" đương nhiên Gia Cát Cẩn đã nhận ra tên tiểu hiệu này cảm thấy bất mãn đối với lời nói của mình, thế nhưng, hắn cũng không muốn so đo cùng một người trung thành như tên tiểu hiệu, hắn quay người đi tới chỗ bốn người Tiểu Hồ Tử, sau khi chắp tay thi lễ hắn liền hỏi: "Mấy vị, Gia Cát Cẩn bái kiến, không biết các vị đến Giang Đông ta là có gì muốn làm?"

"Không dám, thì ra là Gia Cát Tử Du đại nhân, tại hạ ngưỡng mộ đã lâu rồi!" Tiểu Hồ Tử nhìn hắn đáp lễ, nói: "Tại hạ Liêu Giang, phụng mệnh chủ công nhà ta đến đây lễ tế Tôn Bá Phù tướng quân!"

. . .

Tên tiểu hiệu cùng đám vệ binh sửng sốt, mấy người kia không ngờ lại là người mà phương bắc Hứa Thành phái tới! Thế nhưng, lập tức bọn hắn lại nổi giận, bản thân là thân binh Tôn phủ, bọn hắn biết rất rõ ràng chính là Hứa Thành kia đã âm thầm ám hại Tôn Sách, ban cho danh hiệu Đại tướng quân, nhưng lại giữ lại ấn tín khiến cho sau khi Tôn Sách chết mà vẫn không chính thức nhận được danh hiệu!

"Thì ra là Liêu Vũ Lâm ( Liêu Giang là Vũ Lâm trung lang tướng ),Gia Cát Cẩn đã nghe đại danh, mời theo ta vào!" Gia Cát Cẩn không biết, cũng không cần biết cảm nhận của những vệ binh kia, hắn có quyền lực dẫn những người này tới trước linh đường Tôn Sách. Hơn nữa, Hứa Thành phái tới người, vô luận tốt xấu thế nào, Giang Đông cũng không thể chậm chạp đối đãi.

"Huynh trưởng!" Một tiếng hô không quá lớn vang lên cùng một tràng âm thanh bánh xe ngựa, vang lên bên tai mọi người, khiến Gia Cát Cẩn đang muốn mang theo đám người Liêu Giang tiến vào Tôn phủ phải đứng lại.

"Huynh trưởng, đệ Gia Cát Lượng bái kiến huynh trưởng!" Xe ngựa dừng lại, đám người Lưu Bị xuất hiện ở trước mặt mọi người. Gia Cát Lượng vội vàng đi về phía trước vài bước, quỳ gối tại trước mặt Gia Cát Cẩn.

"Người này là Gia Cát Lượng?" ba từ "Gia Cát Lượng" xuất hiện trong đầu Liêu Giang rồi lập tức hắn trở nên rất mơ hồ, ngay cả hai huynh đệ Gia Cát nói gì đó mà hắn cũng không nghe được, "Hứa lão đại còn nói ta có thể là thúc thúc của hắn mà! Sao ta thấy hắn cũng nhỏ hơn mấy tuổi so với ta?"

"Hừ!" một tiếng hừ lạnh vang lên, đánh thức Liêu Giang, hắn nhìn về phía hai người đi cùng Gia Cát Lượng: Lưu Bị, Trương Phi.

"Ngươi nhìn cái gì vậy?" Trương Phi chứng kiến Liêu Giang nhìn chằm chằm không tha vào mình, cảm thấy phiền muộn trong lòng, hắn cả giận nói.

"Nhìn một cái cũng sẽ không làm mất một miếng thịt, hơn nữa, cho dù mất một miếng thịt, thịt trên người của ngươi cũng đủ rồi!" Liêu Giang chưa kịp lên tiếng, một giọng nói bất âm bất dương vang lên bên cạnh hắn.

"Ngươi. . ." suýt chút nữa Trương Phi nổi giận, cuối cùng hắn vẫn có thể định thần lại, hắn nói: "Hừ, không phải là có người che chở ngươi sao? Nếu như ngươi có bản lãnh, có dám đánh nhau một trận cùng lão Trương ta!"

"Mãng phu!" Xa phu đáp lễ Trương Phi một câu, khiến cho Trương Phi tức giận đến mức toàn thân bốc hỏa, nhưng dù hắn có lửa cũng không thể phát tác. Cũng không phải Trương Phi sợ, mà Lưu Bị đã gắt gao kéo hắn lại.

"Chư vị, nếu như đều đã tới, tốt hơn hãy theo ta cùng đi vào, một hồi sẽ qua mà, người tới lễ tế sắp tới rồi!" huynh đệ Gia Cát Cẩn đã thổ lộ tình cảm xong xuôi, nhìn thấy dáng vẻ hai phe hình như có đại thù, hắn không dám để cho bọn họ đánh nhau ở chỗ này, vội vàng di dời tầm mắt của bọn hắn.

"Đi thôi!" Trung niên nhân lên tiếng nói. Tuy giọng nói của hắn rất bình thản, lại khiến cho không một người nào ở chỗ này tiếp tục lên tiếng nói chuyện, chỉ có Trương Phi vẫn còn đang thì thào, dáng vẻ như không phục.

Mọi người rất nhanh đi tới trước linh đường Tôn Sách, bởi vì tang lễ còn chưa bắt đầu, nơi này cũng không có nhiều người. Trên linh đường to như vậy, chỉ có Tôn Quyền, Tôn Tĩnh, Tôn Dực, Trương Chiêu, Chu Du, Trình Phổ, Hoàng Cái cùng với một đám văn thần võ tướng trọng yếu, Đại Kiều thân là người thân của người chết, cũng đã quỳ gối trước linh tiền.

Sau khi Gia Cát Cẩn đi vào, trước tiên hắn an bài hai nhóm người của Lưu Bị cùng Liêu Giang vào vị trí khách quý, sau đó hắn vội vàng đi về phía Tôn Quyền bẩm báo.

"Sứ giả của Hứa Thành?" Sau khi nghe Gia Cát Cẩn bẩm báo, Tôn Quyền cùng người bên cạnh lập tức chuyển ánh mắt về phía Liêu Giang. Đương nhiên, trong những ánh mắt này, thành phần hảo ý không nhiều lắm.

"Chúa công, mấy người này theo như thuộc hạ thấy, đều không đơn giản. Liêu Giang thì đương nhiên không cần phải nói. Người cao to kia, chính là hộ thân Đại tướng của Hứa Thành, Trung lĩnh quân Hồng Phong, thuộc hạ từng gặp mặt người này ở Trường An!" Gia Cát Cẩn bẩm báo với Tôn Quyền.

"Ta đã biết!" Tôn Quyền cắn răng nói. Kỳ thật, không cần Gia Cát Cẩn giới thiệu, hắn cũng biết người cao to kia chính là Hồng Phong, hắn đã không chỉ một lần nghe người khác nhắc tới cái tên này.

Hiện tại trong số võ tướng phương bắc, người có thanh danh rất cao ở Giang Đông đương nhiên là Hứa Chử, thế nhưng trước đó cũng không phải hắn mà là bốn người, bốn Đại tướng dưới trướng Hứa Thành: Hồng Phong, Lệ Phương, Từ Hoảng, còn có Dương Nhị!

Hồng Phong đi bộ chén ép cả bản thân Tôn Kiên lẫn chiến mã. Nếu không phải đám người Trình Phổ xả thân cứu giúp, nói không chừng khi đó Tôn Kiên sẽ chết tại thành Lạc Dương! Lệ Phương thiếu chút nữa đã làm thịt Tôn Sách. Trong những tướng lãnh tại Giang Đông, nhất là những lão tướng, điều này căn bản cũng không phải là bí mật, Tôn Sách một mực có một tâm nguyện, đó chính là muốn tái đấu một trận cùng Lệ Phương! Từ Hoảng không cần mấy búa đã bổ xuyên tim Tổ Mậu, khiến cho thủ hạ của Tôn Kiên chính là Tứ đại gia tướng thiếu mất một góc! Dương Nhị càng là một nỗi đau trong lòng quân Giang Đông. Chính là Dương Nhị hắn, mang theo binh lính, cứng rắn chính diện đánh tan quân Giang Đông luôn luôn dũng mãnh tiến về phía trước! Bốn người, chỉ một lần duy nhất đã trở thành đại biểu của toàn bộ võ tướng phương bắc trong lòng quân Giang Đông. Chẳng qua sau này lại xuất hiện thêm một Hứa Chử mà thôi, thế nhưng, ở trong lòng Tôn Quyền, trong số bốn người, Hồng Phong với võ nghệ trứ danh phải có lực uy hiếp cao hơn so Hứa Chử. Dù sao đây chính là người đã đánh cho phụ thân mà từ nhỏ hắn đã coi như thiên thần khiến cho không thể đánh trả.

"Chúa công, có muốn đuổi bọn hắn đi hay không?" Trình Phổ nhích lại gần, nhỏ giọng hỏi Tôn Quyền.

"Không cần!" Tôn Quyền nói: "Nếu như người ta đã đến, lại đuổi bọn hắn đi, chẳng phải là lộ ra rằng Giang Đông ta không có độ lượng sao?"

"Vâng!" Trình Phổ lui xuống, thế nhưng trong ánh mắt hắn nhìn Tôn Quyền có đôi chút thay đổi, đó chính là an ủi. Ít nhất, đến hiện tại Tôn Quyền không để cho hắn và các lão tướng thất vọng.

Thế nhưng Trình Phổ biết rõ đối phương lợi hại, hắn không nghĩ tới việc dùng đòn cân não, cũng không có nghĩa là những người khác không muốn hạ thấp uy thế người của Hứa Thành.

"Ngươi chính là Liêu Giang? Nghe nói ngươi dựa vào quan hệ cùng Hứa Thành mà được cất nhắc, đúng không?" Một tiểu tướng đại khái cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi đi tới trước mặt Liêu Giang, châm chọc nói.

"Ngươi là ai?" Liêu Giang không tức giận, hắn chỉ không hiểu mà lên tiếng hỏi.

"Hừ! Xem ra những lời đồn đại là sự thật? Thì ra ngươi quả nhiên dựa vào phân chia một phần công lao của Trương Liêu mới được làm cái gì gọi là Vũ Lâm trung lang tướng!" Tiểu tướng nhìn thấy Liêu Giang không nổi giận giống như hắn đã dự đoán, lại nói thêm một câu.

"Đúng vậy, ta đúng là phân chia một phần công lao của Trương tướng quân, chẳng qua ngươi muốn phân chia chỉ sợ cũng không có cửa" Luận đến việc đấu võ mồm, Liêu Giang chính là người trong nghề. Nói như thế nào đi nữa hắn cũng là người có xuất thân thuyết thư, luận về công phu mồm mép, hắn tuyệt sẽ không kém.

"Ngươi. . ." Tên tiểu tướng quả nhiên bị chọc tức, khuôn mặt đỏ bừng, những lời này của Liêu Giang rơi vào trong tai của hắn, liền biến thành ám chỉ quân Giang Đông bị đánh bại, như mũi gai đâm tới chỗ đau trong lòng của hắn.

"Được rồi, nhìn thấy ngươi là tiểu hài tử, ta không so đo với ngươi. . ." Liêu Giang còn không nói xong, hắn đã thấy tên tiểu tướng mãnh liệt đánh về phía hắn.

"Ừ!" Liêu Giang nhìn thấy tên tiểu tướng đánh tới, theo bản năng hắn lẩn sang bên trốn. Lúc này hắn lại phát hiện tên tiểu tướng kia đã lại lui trở về, hơn nữa, còn ôm bụng ngã trên mặt đất.

"Còn một chút cốt cách, chịu được một cước của Bổn tướng quân mà lại không lên tiếng kêu đau, không tệ, là một nhân tài!" Người xa phu vẫn một mực ở bên cạnh Liêu Giang lại lên tiếng nói chuyện.

"Ngươi đánh lén!" Tên tiểu tướng kêu lên.

"Thì đúng vậy, ta đúng là đánh lén, ngươi có thể làm gì ta nào?" Xa phu cười nói.

"Ngươi hèn hạ! Ta. . ." Tiểu tướng lại muốn tiến về phía xa phu, thế nhưng hắn lại không thể đứng lên nổi, xem ra một cước kia của xa phu không đơn giản.

"Nhìn dáng vẻ của ngươi cũng làm lính, tại sao có thể có loại suy nghĩ ngu ngốc như vậy? Đánh lén, đây chính là chiến pháp chính tông, " xa phu lắc đầu, hắn tiếp tục nói: "Ta xem ngươi vẫn nên tìm một chỗ mà đâm đầu chết đi, miễn cho sau này trên chiến trường, người sẽ chết mà không toàn thây!"

"Ngươi là người nào?" Tên tiểu tướng bị xe phu nói khiến cho á khẩu không trả lời được, thế nhưng xung đột này của hai người đã làm thay đổi thế cục vốn hài hòa trên linh đường, chúng tướng Giang Đông lập tức lao đến, nâng tên tiểu tướng này dậy, sau đó lại giằng co cùng đám người Liêu Giang. Tướng lãnh Giang Đông có nhân số nhiều, bốn người Liêu Giang có vẻ như rơi vào hoàn cảnh thế đơn lực bạc.

"Như thế nào? Muốn lấy nhiều khi ít sao?" Chứng kiến tình cảnh trước mắt, xa phu vẫn mang dáng vẻ chẳng hề để ý như lúc trước.

"Ngươi là ai? Ta hình như đã gặp ngươi ở nơi nào?" Hoàng Cái nhìn xa phu kiêu ngạo này, nhíu mày, hình như hắn nhớ ra một chuyện gì đó.

"Ngươi bái kiến ta? Vậy chúng ta có thể hảo hảo tâm sự rồi, ta là Bàng Bái!"

"Phù!"

Chúng tướng Giang Đông chỉ cảm thấy trước mặt như có một cơn gió lớn thổi qua, khiến cho bọn họ đều không nhịn được, thoáng lui về phía sau một chút.

Bàng Bái!

Bắc Địa Thương Lang!

Chinh Bắc tướng quân! Đứng đầu Bắc Địa tam kiệt.

"Đúng, không sai, ngươi chính là Bàng Bái!" Hoàng Cái nhớ tới một người mang theo kỵ binh đã chặn đứng Bạch Mã kỵ binh mạnh nhất trong mười tám lộ chư hầu liên quân.

"Lại còn phái cả chinh bắc tướng quân tới, Hứa Bá Công tướng quân thật sự để mắt tới Giang Đông ta...!" giọng nói của Tôn Quyền vang lên rất đúng lúc, chúng tướng Giang Đông nhường ra một con đường, để cho hắn đi tới trước mặt Liêu Giang cùng Bàng Bái.

"Nói không sai, xác thực chủ công nhà ta rất để mắt tới Giang Đông các ngươi, những thuộc hạ chúng ta cũng không biết vì sao! Cho nên ta muốn tới nhìn một cái!" Bàng Bái khẽ cười nói. Thế nhưng, trong giọng nói của hắn lại bao hàm vẻ khinh thường. Kết quả, những lời này của hắn đã khiến cho Tôn Quyền bị chẹn họng.

"Nếu như Bàng tướng quân không rõ ràng lắm, tại hạ có thể giảng giải cho Bàng tướng quân một chút, thế nào?" một gương mặt màu đồng cổ, thân thể hùng tráng xuất hiện, là Cam Ninh.

"Ngươi muốn đánh nhau phải không?" Hồng Phong, cộng thêm thân hình hùng vĩ của hắn đương nhiên mang theo áp lực cũng càng lớn, cho dù chúng tướng Giang Đông có nhân số không ít, nhất thời không ai dám lên tiếng nói tiếp, mà hai con mắt Cam Ninh đã bắt đầu nheo lại, đây là điềm báo trước hắn muốn động thủ.

"Đã đủ rồi!" Một giọng nói cũng không lớn vang lên: "Chúng ta tới để lễ tế, Trọng Cử, ngươi là chính sứ, chúa công trao tặng quyền lực cho ngươi, ngươi cũng đừng quên!" trung niên nhân đi theo Liêu Giang lên tiếng nói chuyện. Không biết như thế nào cho dù trong số những người mà người này răn dạy có cả danh tướng như Bàng Bái, mọi người cũng không có cảm giác là có gì đó không ổn.

"Các hạ là. . . ?" rốt cục Tôn Quyền đã trấn tĩnh lại tinh thần, hắn dùng ánh mắt ngăn cản Cam Ninh, sau đó nhìn về phía trung niên nhân tướng mạo bình thường.

"Mỗ là Vương Việt!"

". . ."

Cam Ninh cũng không muốn ra mặt!

Mặc dù nói hắn có đảm lượng đánh nhau cùng bất cứ người nào trong thiên hạ, thế nhưng nếu nói đánh nhau cùng Vương Việt, hắn vẫn còn không chuẩn bị cho tốt!

"Chư vị, đây là linh đường tướng công ta, nếu chư vị đến để lễ tế, Đại Kiều tự nhiên dùng lễ đối đãi, nếu như chư vị có chuyện khác, xin mời đến nơi khác!" Đại Kiều nói một câu, chính là chung kết cho hai nhóm người đang trong trạng thái căm thù, bất kể như thế nào đi nữa Tôn Quyền cũng phải nghĩ tới thể diện của đại tẩu, chúng tướng Giang Đông đương nhiên càng không dám không nghe lời Đại Kiều, mấy người quân Hứa Thành còn không có thói quen khi dễ nữ nhân. Tuy Bàng Bái vẫn một mực cảm thấy may mắn khi chính mình không có nhiễm tật xấu giống như Hứa Thành bị nữ nhân khi dễ.

"Quân sư, ngươi thấy vì sao Hứa Thành phái mấy người này đến đây?" Lưu Bị một mực ở một bên xem cuộc vui chứng kiến hai bên không thể nảy sinh xung đột, lập tức nhỏ giọng nhìn Gia Cát Lượng hỏi.

"Theo như Lượng thấy, đại khái Hứa Thành muốn dùng lại kế trước đây của Tào Tháo!" Gia Cát Lượng đáp.

"Chuyện đó giải thích thế nào?" Lưu Bị hỏi.

"Theo như Lượng biết, ngày xưa khi Tôn Sách đánh hạ Dương Châu, Tào Tháo từng phái Lưu Diệp mang theo Hứa Chử tiến về Dương Châu, dùng ngôn ngữ và vũ lực của Hứa Chử trấn nhiếp đám người Tôn Sách, làm ra vẻ Tào Tháo cường đại, hôm nay xem cử động lần này của Hứa Thành đại khái cũng chính là ý này!" Gia Cát Lượng còn nói thêm.

"Ừ!" Lưu Bị thoáng nhẹ gật đầu, xem như hắn công nhận lời giải thích của Gia Cát Lượng, thế nhưng sau khi suy nghĩ một lát mà, hắn lại nhìn Gia Cát Lượng hỏi: "Vậy vì sao Hứa Thành vừa muốn phái Bàng Bái đến?"

"Hung danh của Bàng Bái, thiên hạ đều biết, cộng thêm là danh tướng thiên hạ, đại khái Hứa Thành là muốn dùng Bàng Bái để đại biểu vũ lực bản thân hắn cường đại, cũng muốn cho người Giang Đông thấy hậu quả đáng sợ khi đắc tội hắn!" Gia Cát Lượng lại nói.

"Ừ, vậy theo như quân sư, liệu Tôn Quyền có sợ uy thế của Hứa Thành mà không liên minh cùng ta nữa không?" Lưu Bị hỏi mà có đôi chút lo lắng, hắn cũng không muốn tự một mình bản thân chống lại Hứa Thành, tuy hắn vẫn biểu hiện ra là dù chỉ còn lại có một mình hắn, hắn cũng muốn đánh Hứa Thành.

"Sẽ không đâu! Trải qua những ngày này, Lượng có thể xác nhận, Tôn Quyền chính là minh chủ, kiến thức chỉ sợ còn cao hơn cả Tôn Sách, hơn nữa một kỳ nhân giỏi cai trị, không thể chỉ vì đối thủ cường đại mà lùi bước!" Gia Cát Lượng lại phân tích nói.

"Vậy là tốt rồi!" Lưu Bị nhẹ nhẹ thở phào nhẹ nhõm.

Lưu Bị cũng không cần phải đợi bao lâu!

Sau khi tang lễ Tôn Sách kết thúc, hắn liền trở về Tân Dã.

Sau đó, hắn nhận được tin tức Giang Hạ bị chiếm đóng. Kỳ thật, trong lòng hắn, hắn không muốn Giang Hạ bị đánh chiếm, nhưng điều kiện tiên quyết là Hoàng Tổ phải bị quân Giang Đông giết đi, như vậy, hắn mới có thể danh chính ngôn thuận mà tiến vào chiếm giữ tòa thành lớn này. Đó là một tòa thành rất tốt, có núi lại có nước, thành trì chắc chắn, nhân khẩu đông đúc, lương thảo dự trữ nhiều không kể xiết. Mỗi khi nghĩ tới đều có thể khiến cho hắn phải chảy nước miếng, cho nên, vì nguyên nhân đó, hắn tuyệt không phân tâm trước mặt người khác!

Thế nhưng tin tức Giang Hạ thất thủ truyền đến cực nhanh, vẫn khiến cho hắn, cũng kể cả những thủ hạ của hắn, cũng không nghĩ tới.

Mấy người Lưu Bị trở lại Tân Dã mới ba ngày mà thôi mà đã nhận được tin tức: Giang Hạ bị chiếm đóng, Hoàng Tổ bỏ mình!

"Tại sao có thể như vậy?" Lưu Bị cũng không thấy sốt ruột, chẳng qua hắn có chút khó hiểu: "Sao quân Giang Đông lại có thể nhanh chóng đánh chiếm Giang Hạ? Chẳng lẽ người lãnh binh không phải là Tôn Quyền? Tang lễ Tôn Sách không thể chấm dứt sớm như vậy"

“Chính là Tôn Quyền! Điều này đã được xác nhận!" Y Tịch, dáng vẻ phong trần, hắn chính là người tới báo tin.

"Xem ra Lượng vẫn xem thường Tôn Trọng Mưu này. Khẳng định hắn chỉ xuất hiện một ngày ở tang lễ Tôn Sách, sau đó hắn lập tức xuất phát, như vậy xem ra, từ trước khi Chu Du quay về, chỉ sợ hắn cũng đã có mưu đồ này rồi, rất không đơn giản!" Gia Cát Lượng thở dài nói.

"Giang Đông quả nhiên là người tài xuất hiện lớp lớp!" Lưu Bị thở dài.

"Cơ Bá tiên sinh, đã tìm hiểu rõ tình huống cụ thể khiến cho Giang Hạ bị chiếm đóng chưa?" Gia Cát Lượng lại nhìn Y Tịch hỏi.

‘Chính là Cam Ninh!" Tuy đã sớm nghi ngờ Cam Ninh sẽ đến, càng sớm đoán được việc Giang Hạ sẽ bị công hãm, thế nhưng trên mặt Y Tịch vẫn tràn đầy lòng căm phẫn, hắn căm hận nói: "Đồ phản tặc, là hắn, hắn giả mạo sứ giả Tương Dương, mang theo một đám tử sĩ, trà trộn vào Giang Hạ, xuất kỳ bất ý đánh vào phủ Thái Thú, giết chết Hoàng Tổ. Kết quả, không có Đại tướng điều hành, khi quân Giang Đông đến tấn công thành, Giang Hạ quân coi giữ thành rất nhanh tan rã, thành trì thất thủ ngay lập tức!"

"Người này quả nhiên gan lớn như cái đấu, chỉ sợ có thể so sánh với Kinh Kha hành thích Tần Vương!" Gia Cát Lượng khen một tiếng.

"Hừ!" Y Tịch hừ lạnh một tiếng, thế nhưng hắn cũng không có điều gì phản đối với câu nói đó. Xác thực, một thân một mình tiến vào địch doanh, ám sát Đại tướng quân địch, không nói đến cơ hội thành công không cao, cho dù thành công, bình thường cũng khó thoát khỏi vận mệnh bị vây công mà chết. Một người dám làm như thế, ngoại trừ gan lớn như cái đấu, thật sự không còn gì có thể hình dung được nữa.

"Vậy Cam Ninh chết chưa? Không thể tưởng tượng được lá gan của hắn lại lớn như vậy, vốn lão Trương ta cho là hắn không dám động thủ cùng Vương Việt, còn là một người nhát gan!" Trương Phi ở một bên kêu lên.

"Không chết! Nghe nói, người cùng trà trộn vào thành Giang Hạ với hắn, trừ hắn ra còn có một tiểu tướng tên là Lăng Thống, không còn người nào sống sót! Ai, thật sự đáng giận, không ngờ tên phản tặc lại có võ nghệ cao như thế. Bao nhiêu tinh binh như vậy mà rõ ràng vẫn không giết được hắn!" Y Tịch nói vẻ rất tiếc nuối, thế nhưng, người ở chỗ này ai cũng nhìn ra là hắn đang tiếc nuối những Kinh Châu binh. Ngẫm lại thì cũng đúng. Khi những Kinh Châu binh vây công Cam Ninh, quân Giang Đông cũng bắt đầu công thành, bọn hắn không thể giết chết Cam Ninh cùng Lăng Thống, tự nhiên sau đó sẽ bị quân Giang Đông đánh tới giết đi.

"Còn có Lăng Thống?" Trương Phi lại cả kinh nói: "Tốt, Giang Đông rõ ràng lại có một dũng tướng như vậy!"

"Ngày đó không phải Cam Ninh không dám động thủ cùng Vương Việt, mà là hắn không thể!" Gia Cát Lượng nhìn Trương Phi nói.

"Vì sao không thể?" Trương Phi hỏi ngược lại.

"Chỗ đó chính là linh đường Tôn Sách! Tam Tướng quân, không phải tướng quân đã quên rồi chức? Nếu như Cam Ninh thất bại, thì sao hắn có thể đối mặt với Tôn Sách trên trời? Vậy không phải hắn muốn cho vị Giang Đông Tiểu Bá Vương cũng không thể an bình trên trời sao?" Gia Cát Lượng liên tiếp hỏi lại.

"Nơi đó có cố kỵ nhiều như vậy!" Trương Phi hừ một tiếng, dáng vẻ không quan tâm, hắn không nói gì nữa.

"Quân sư!" Lưu Bị đột nhiên lại nói chuyện.

"Chúa công, có chuyện gì?" Gia Cát Lượng quay người hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.