Ngụy Tục vừa đi ra ngoài, từ phía sau đại trướng, lại có một người xuất hiện. Người này nói: "Chúa công, Ngụy Tục này cũng muốn ngài thu lưu hắn! Sao ngài không có biểu hiện gì vậy?"
"Văn Hòa, đến, ngồi!" Hứa Thành giơ tay vời người vừa mới xuất hiện, hắn nói: "Ai, người này chỉ là một kẻ dựa vào quan hệ bám váy đàn bà bò lên mà thôi, hơn nữa, tâm tính gã không tốt, cho dù gã có một chút bản lĩnh, ta cũng không muốn thu lưu!"
"Chúa công nói không sai!" Giả Hủ nói: "Người này vào lúc chủ công mình rơi vào tình cảnh khó khăn lại không có lòng đền đáp, lại muốn trèo cành cây cao khác, quả thật làm cho người ta cười chê! Nhưng sao chúa công không ám chỉ hắn có thể thương lượng, như vậy, đến lúc chúa công tấn công Trường An, rất có khả năng hắn sẽ làm nội ứng. Khi đó, cho dù chúa công đã thả Lã Bố về, đánh chiếm Trường An cũng chỉ là chuyện trong lòng bàn tay mà thôi!"
"Khả năng nội ứng? Ha ha, Văn Hòa, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra, nếu quả thật ta ám chỉ hắn, hắn khẳng định sẽ là một nội ứng! Kỳ thật, ta cũng muốn dùng hắn, tuy rằng hắn dựa vào quan hệ với Lã Bố, nhưng hắn cũng đã được đám người Cao Thuận thừa nhận là một trong ‘ tám kiêu tướng ’ dưới trướng Lã Bố. Nếu như có thể dạy dỗ tốt, hắn cũng là một chiến tướng hiếm có, nhưng chính vì cái gọi là dạy dỗ này, ta không có lòng tin đối với hắn!" Hứa Thành thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-nhat-mong-chi-tam-quoc/2703603/quyen-2-chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.