Chương trước
Chương sau
"Thì ra là thế. Có phải sau này giải trừ hiểu lầm, ngươi đi làm binh à?" Hứa Thành hỏi. Kiểu ứng phó này chính là tuyệt chiêu đặc biệt của hắn.

"Đúng, chúa công nói không sai" Điển Vi trả lời.

"Ngươi cảm thấy vậy ứng phó như thế nào đây?" Hứa Thành đột nhiên hỏi: "Nên đối phó với kỵ binh như thế nào?"

"Ừ. . ." Điển Vi suy tư một lát. Đây chính là khảo nghiệm đối với hắn:

"Theo thuộc hạ thấy, không phải không thể ứng phó. Không nên sử dụng đại quy mô, rất dễ dàng vướng víu cùng một chỗ. Lần trước có thể thành công chủ yếu là do vận khí của bọn chúng. Đối phó với kỵ binh, tốt nhất có thể sử dụng phân tán, chỉ cần khiến cho một số lính kỵ binh trượt chân, có thể đảo lộn thế trận của bọn chúng "

"Không tệ lắm. Xem ra ngươi rất muốn đi ra ngoài lập công" Hứa Thành nghe Điển Vi nói, hắn biết rõ loại võ tướng như Điển Vi có một loại cảm giác bản năng đối với việc sử dụng vũ khí, hơn nữa suy nghĩ của Điển Vi cũng không khác nhiều so với của hắn. Xem ra rất có thể thực hiện được. Hứa Thành không nhịn được khen Điển Vi hai câu.

"Tạ chúa công khích lệ" Điển Vi cao hứng. Hắn đã quên là mọi người đang ở trên đường cái. Cũng may ở chung quanh không có nhiều người lắm, không ai chú ý đến bọn họ.

"Được rồi" Hứa Thành khoát tay chặn lại. Hắn dẫn đầu đi dạo. Hôm nay đi ra ngoài là vì muốn giải sầu, tại sao lại nói đến chính sự?

Lúc này, đột nhiên có người lao đến, lập tức Điển Vi đem ngăn Hứa Thành ở sau lưng. Thế nhưng người kia, rất hiển nhiên, không phải xông về phía bọn họ, mà nhanh chóng chạy qua bên người bọn họ. Từ phương hướng chạy của người này có thể thấy hình như là đang đi tới một quán rượu ở đối diện.

"Xem ra là có náo nhiệt" Hứa Thành nói: "Chúng ta cũng đi nhìn một cái" nói xong Hứa Thành cũng mặc kệ mấy người Điển Vi, đi thẳng tới.

Quán rượu ở gần đó, cho nên, Hứa Thành nhanh chóng đến nơi, nhưng lúc này, bên ngoài quán rượu đã tầng trong, tầng ngoài, vẫn còn không ngừng có người đi đến, lách vào bên trong. Không biết rốt cuộc là cái gì náo nhiệt dâng lên cho người ta nhóm:đám bọn họ như vậy cuồng nhiệt

"Ai, ngươi không đi vào thì chớ cản đường" Một người vóc dáng nhỏ thấy Hứa

Thành chắn ở trước mặt mình, tức giận nói. Thế nhưng gã nhanh chóng bị

Điển Vi trấn áp.

"Trong này đến cùng là có cái gì vậy mà có thể khiến nhiều người đến đây như vậy? Chẳng lẽ lại là tuyệt sắc mỹ nữ?"

Nói đến đây, Hứa Thành âm thầm cầu nguyện. Nếu như đúng là mỹ nữ, dù thế nào đi nữa cũng đừng là tài nữ, hắn thật sự không chịu nổi bọn họ.

"Mỹ nữ cái gì?" Gã người vóc dáng nhỏ muốn lách vào mà không vào được, lại bị Điển Vi nắm cổ tay, giọng nói không thân thiện cho lắm, nói: "Ngươi không ra khỏi cửa sao? Hiện tại trong thành Lạc Dương, không người nào không biết Liêu tiên sinh đang giảng câu chuyện " Phong Thần bảng ".

Hiện tại Liêu tiên sinh đã giảng đến Vũ Vương phạt Trụ rồi, Na Tra đang đại chiến Ma Gia tứ tướng"

". . ." Hứa Thành đột được giơ tay kéo tiểu tử này đi qua, tay nắm cổ gã, giọng nói có chút run rẩy: "Ngươi. . . Ngươi nói. . cái gì? Người đang nói cái gì?"

"Ngươi muốn làm gì?" Tiểu tử kia bị Hứa Thành khiến cho càng hoảng sợ: "Dưới đất cai trị của Hứa tướng quân không được phép khi dễ người khác. Ngươi tốt nhất chú ý một chút"

"Chủ. . . Công tử, người làm sao vậy?" Điển Vi cùng các hộ vệ thấy Hứa Thành đột nhiên thất thố, cũng đều rất giật mình, đều vội vàng đi tới.

"Ta không có gì" Hứa Thành thả người xuống: "Thật có lỗi, ta quá kích động. Ngươi nói người nọ kể câu chuyện " Phong Thần bảng "?"

"Hừ" tuy rằng người nọ bất mãn, nhưng bị cường thế chấp áp, gã cũng không có ý định phải gánh chịu thiệt thòi, đành phải nói: "Đúng vậy, mấy tháng trước Liêu tiên sinh bắt đầu kể người trong thành Lạc Dương đều biết "

"" Phong Thần bảng "? Xem ra cái này có ý tứ đây" Hứa Thành nhìn thoáng qua cửa tửu điếm, hắn cũng không chú tâm đến mấy người Điển Vi ở một bên đang lo lắng, hắn lập tức lách vào trong đám người đi vào bên trong. Mấy người Điển Vi sợ hãi vội vàng đi theo. Một nhóm người thực lực mạnh tiến vào, tách vòng vây người ra, nhanh chóng đi vào trong tửu điếm. Ngược lại gã có vóc dáng rất nhỏ bé, được mấy người Điển Vi vây xung quanh, cũng chen lấn tiến vào trong.

Lúc này, trong tửu điếm, một người tuổi không lớn lắm, mặc nho sam, mặt để râu đang nói, nước bọt bay tứ tung, lớn tiếng nói

Na Tra dũng mãnh phi thường, đánh bại Ma Lễ Thanh, "Ma Lễ Thanh không kịp chạy, rốt cục bị TamThái Tử một thương đâm chết. Đến lúc này Ma Gia tứ tướng toàn quân đều không còn một người, quân Chu đại thắng, thừa thắng tiến quân về Triều Ca"

"Hay" mọi người có mặt ở nơi đây đồng thời bật lên âm thanh hoan hô, khiến cho Liêu tiên sinh này rất đắc ý. Hắn đứng lên vái lạy, nói: "Được các vị cổ động, Liêu mỗ này đa tạ.

Hôm nay đến đây là kết thúc, ngày mai mời mọi người tới sớm "

"Chờ một chút" trong đám người đột nhiên truyền ra một thanh âm, khiến cho

Liêu tiên sinh đang muốn rời khỏi nội đường ngừng lại. Khi không nhận ra được người nói, hắn liền thi lễ về hướng mọi người, nói: "Không biết là vị nhân huynh nào có chuyện gì không?"

"Ta chỉ muốn hỏi ngươi một vấn đề" giọng nói kia tiếp tục vang lên.

"Tại hạ không phải là học giả bác học uyên thâm, cũng không dám trả lời vấn đề gì" Liêu tiên sinh trả lời.

"Ta chẳng qua chỉ muốn hỏi một chút, Na Tra có thật sự dũng mãnh phi thường hay không?"

"Đó là đương nhiên. Trước tiên ta có thể lộ ra một chút, ngày sau Khương Tử Nha trên linh đài Phong Thần, Na Tra Tam Thái Tử được phong làm Tam Đàn hải hội đại thần, bài danh trước tiên ở trên Thiên giới" Liêu tiên sinh nghe xong vấn đề được hỏi, cũng không từ chối, lập tức. Khi nói xong, hắn bưng một chén nước bên cạnh, uống.

"Vậy hắn vì cái gì không đánh lại Tôn - Ngộ - Không?"

"Phụt" Liêu tiên sinh phun ra một ngụm nước vào mặt người đứng ở phía trước, hắn cũng không xin lỗi mà lập tức đảo mắt chung quanh, thần sắc cực kỳ kinh hoàng.

"Ai?" Liêu tiên sinh quát lên.

"Ta là lão đại của ngươi" Hứa Thành gạt mọi người ra, đi thẳng tới trước mặt Liêu tiên sinh: "Huynh đệ, thì ra ngươi ở chỗ này mà để cho ta đi tìm, đi” nói xong, hắn kéo bả vai Liêu tiên sinh: "Đi uống một chén cùng đại ca " dáng vẻ muốn lôi người đi.

"Chậm đã " Liêu tiên sinh định trụ chân lại, nhưng hắn lập tức thấy mấy người Điển Vi đi theo Hứa Thành ở phía sau. Liêu tiên sinh thấy đối phương đều trang bị đao kiếm, biết rõ hôm nay đã đụng vào đồng hương rồi. Vấn đề là kết quả không biết là tốt hay xấu, hắn thầm than chính mình không may mắn. Liêu tiên sinh nuốt một ngụm nước miếng, trấn tĩnh lại tinh thần, nói: "Lão đại, ngươi gấp cái gì. Ngươi cũng nên để cho huynh đệ thu thập hành lý một chút "

Hứa Thành nghe xong, thầm nghĩ: xem ra còn là một nhân vật, muốn kéo dài thời gian, hắn nói: "Tốt, ta chờ ngươi. Điển Vi, ngươi đi giúp huynh đệ này của ta một chút "

"Điển Vi" Liêu tiên sinh thét lên một tiếng kinh hãi: "Ác Lai cổ xưa"

"Cái gì là Ác Lai?" Điển Vi cả giận nói: "Nhanh đi thu thập, chớ để công tử nhà ta đợi lâu"

"Được được ta đi" Liêu tiên sinh gật đầu nói, hắn quay người muốn đi về phía hậu đường.

"Đợi một chút" Hứa Thành gọi hắn lại: "Điển Vi, ngươi hỏi chỗ ở của vị huynh đệ kia, ngươi đi thu thập giúp hắn, ta còn muốn nói chuyện với hắn"

Điển Vi lĩnh mệnh mà đi. Hứa Thành thấy lúc này mọi người vây xem đã bị thân binh xua đi, tìm một chỗ ngồi vắng vẻ ngay trong sảnh, lôi kéo Liêu tiên sinh này đi tới.

"Vị đại ca này" Liêu tiên sinh lên tiếng trước, hắn nói khẽ với Hứa Thành: "Tiểu đệ cũng không rõ ràng cho lắm, tiểu đệ tới đây cũng không làm chuyện gì vi phạm lệnh cấm. Đại ca có thể thương xót thả ta hay không?"

"Ha ha" Hứa Thành nhìn hắn nói:

"Người sáng mắt không nói tiếng lóng. Ngươi là người nào? Làm sao tới nơi này? Đang làm gì? Hãy thành thật thú nhận cho ta, bằng không ta giết ngươi"

"Vị đại ca này" Liêu tiên sinh nuốt nuốt nước bọt, nói:

"Tiểu đệ là Liêu Giang, chỉ muốn kiếm cơm ăn, căn bản không hiểu gì cả.

Đi nương nhờ người, người ta cũng không thu ta. Ta không hiểu bất kỳ chuyện gì cả. Hơn nữa, tiểu đệ tới nơi này, đã bị vây ở Lạc Dương, căn bản không làm điều gì, chỉ ở chỗ này kể chuyện, kiếm ít tiền, thầm nghĩ ngày sau có thể có ngày tốt lành mà thôi "

"Ta hỏi ngươi từ đâu đến" Hứa Thành tăng sức mạnh trong lời nói khiến cho Liêu Giang lập tức đổ mồ hôi.

"Ta bị người giết, vừa mới tới đây" vẻ mặt Liêu Giang thống khổ, oán hận nói: "Đám Thát tử, hiện tại Lão Tử nhớ tới còn hận không thể phanh thây xé xác bọn chúng"

"Thát tử?" Hứa Thành hơi suy nghĩ một chút,

"Biết kể " Phong Thần bảng ", lại biết rõ " Tây Du ký ", còn có Thát tử, xem ra là đại quân Mãn Thanh, ngươi dĩ nhiên là người triều Minh "

Liêu Giang ngẩn người. Hắn không thể ngờ người trước mặt này tâm tư kín đáo như vậy. Một người có thể suy đoán ra nhiều chuyện như vậy, hắn thất kinh trong lòng, nhưng không thể nhịn được tâm trạng vui mừng, nói không chừng hai người bọn hắn có xuất thân giống nhau thì sao?

"Không sai" đột nhiên Liêu Giang tựa như người tìm được tổ chức, hưng phấn nói: "Tiểu đệ đúng là bị Thát tử ở Dương Châu giết chết, không biết đại ca bị giết thế nào?"

"Ừ ta bị người hãm hại" Hứa Thành thuận miệng đáp. Hắn không thể ngờ sẽ ở cùng một chỗ với một người triều Minh. Không biết ông trời còn có thể ném những người nào đến, hắn liền nghĩ tới rất lâu mà không có bất kỳ động tác nào sau đó hắn giơ ngón giữa, chỉ lên trên không, âm thầm nguyền rủa lão tặc thiên này.

"Đại ca, tiểu đệ ở chỗ này không chỗ nương tựa. Đại ca nể mặt chúng ta có cùng nguồn gốc, chiếu cố tiểu đệ nhiều hơn" Liêu Giang thực sự muốn nhân cơ hội thân cận hơn. Lời nói của hắn khiến Hứa Thành trợn mắt nhìn thẳng. Có người nào muốn chết chung cùng người khác không? Ta tới nơi này còn không tìm được một nửa kia của ta, nào có thời gian quản hắn?

"Đại ca, nhìn thấy đại ca có thể chỉ huy ‘ Ác Lai ’, biết rõ đại ca lăn lộn cũng không tệ, hẳn là. . ." đột nhiên Liêu Giang kinh hãi nói: "Hẳn đại ca chính là người phụ tá của Hứa Thành?" Hắn hít một hơi: "Đại ca thật lợi hại, có thể làm ra chuyện lớn đến như vậy"

"Cái gì mà phụ tá? Ta chính là Hứa Thành" Hứa Thành nhìn ra tiểu tử trước mặt này không lừa gạt hắn, ngược lại hắn cũng có chút cảm giác thân thiết với người đồng cảnh ngộ. Hứa Thành thấy hắn suy đoán lung tung, nhịn không được nói ra thân phận của mình. Đương nhiên, cũng có ý tứ khoe thành tích trước mặt người hiểu biết lịch sử. Hãy xem ta, cũng có thể đánh bại vô số anh hùng thời đại này.

"Đại ca chính là Hứa Thành" Liêu Giang cả kinh kêu lên, khiến cho tất cả mọi người đang uống rượu trong tửu điếm giật mình. Lập tức tất cả mọi người đều quỳ xuống.

"Ngươi biết là được rồi" Hứa Thành trừng mắt liếc nhìn Liêu Giang, hắn quay người đi ra khách sạn với Điển Vi đã quay trở lại, hắn cũng không muốn có phiền toái. Đương nhiên, Liêu Giang cũng bị hắn mang đi. Trong tửu điếm, khi bọn hắn đi rồi, tất cả bao trùm một bầu không khí nghị luận, tất cả mọi người đang suy đoán mối quan hệ của Liêu tiên sinh với Hứa

Thành, chỉ riêng chủ tửu điếm âm thầm tiếc rẻ khi một cây rung tiền đã rời đi.

Mà Liêu Giang đi theo mấy người Hứa Thành thì vô cùng mừng rỡ, chỉ cần nhận biết người đại ca Hứa Thành này, về sau có thể sẽ có những tháng ngày tốt lành.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.