Chương trước
Chương sau
Từ Vinh thật sự sắp sụp đổ. Nên biết rằng, người có thể mười ngày không ăn cơm, cũng không thể ba ngày không uống nước. Sau đó nghe ngoài thành nói, Lã Bố thất bại, Đổng Trác không tốt. Vốn Từ Vinh hắn sẽ cho rằng đây chỉ là một âm mưu, nhưng một mình Lưu Đại đã có thể như thế, ai biết trong liên quân Quan Đông còn sẽ có người như thế nào. Lúc ấy Từ Vinh hắn đã tin như vậy nên đầu hàng đám người Lưu Đại. Thế nhưng thư đầu hàng được bắn ra thành không bao lâu, thời thế thay đổi, thủ hạ của Ngũ quan trung lang tướng Hứa Thành đã đến. Một lần tấn công đã đánh tan quân đội vây thành bên ngoài. Tới khi viện quân mở cửa thành ra, hắn thiếu chút nữa bật khóc nhưng các tướng sĩ đi theo hắn thật sự đã khóc.

Người được gọi Dương Nhị này, hắn cũng biết mặt. Trước kia Hứa Thành tới lãnh giáo hắn, tiểu tử này là thân vệ của Hứa Thành. Không thể ngờ, hôm nay chính là tiểu tử này dẫn người cứu mình. Khi Dương Nhị tới gặp hắn, hắn mới biết được Đổng Trác thật sự thất bại, đã chạy thoát về hướng Trường

An. Về phần hắn, không ai hỏi qua, mà Hứa Thành, cũng không nhận được thông báo. Nói cách khác, hắn và Hứa Thành, đều bị Đổng Trác từ bỏ, rất có thể bị trở thành vật hi sinh hấp dẫn lực chú ý của liên quân Quan

Đông, mà với hiểu biết của hắn đối với cách làm người của Đổng Trác thì thấy điều này hoàn toàn có khả năng.

Cũng may nghe Dương Nhị nói, bọn họ đã cướp lấy Tị Thủy Quan, hơn nữa đã sắp đặt mưu kế hay, đang chờ đám người Viên Thiệu. Hiện nay bọn hắn phải về phòng ngự Tị

Thủy Quan vì vậy Từ Vinh lập tức mệnh lệnh cho bộ hạ sau khi khôi phục đôi chút, tiến về Tị Thủy Quan. Đối với ân nhân cứu mạng, còn có cái gì không tin được hay sao?

Ai ngờ, tiểu tử Dương Nhị này còn đưa cho hắn một món lễ vật. Thứ sử Duyện Châu Lưu Đại lại bị bọn hắn bắt sống.

Điều này đúng là thời thế thay đổi, hắn liền hỏi Lưu Đại nghĩ như thế nào mà dùng chiêu thức đoạn tuyệt để đối phó với hắn. Thì ra Lưu Đại ngẫu nhiên nghe thuộc hạ là tiểu binh đã từng là thợ săn nói. Hắn còn tưởng rằng Lưu Đại này có bản lãnh. Lập tức Từ Vinh, một kiếm đoạt mạng của Lưu Đại, báo thù cho các tướng sĩ của hắn.

Những việc khác Từ Vinh hoàn toàn nghe Dương Nhị, quay về Tị Thủy Quan. Chỗ đó có nước, hơn nữa cũng có lương thực. Lương thực ở trong thành Huỳnh Dương cũng không cần mang đi. Dương Nhị nói là giữ lại có ích, đã như vậy thì nghe người ta. Lúc ấy chính Từ Vinh hắn đã nghĩ như thế. Hứa Thành người này, cách làm người luôn luôn không tệ, nên sẽ không hại người.

Liên quân Quan Đông lại một lần bị đả kích lớn. Thứ sử Duyện Châu Lưu Đại bị giết, đầu treo ở trên lâu thành Huỳnh Dương, mà lúc này Huỳnh Dương đã là tòa thành không.

"Từ Vinh này đến cùng là đi nơi nào? Hắn chạy đến nơi nào?" Viên Thiệu lại tức giận. Thế nhưng gã lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho càng hoảng sợ. Vốn Lưu Đại đã chết cũng không sao cả.

Viên đại minh chủ càng dễ dàng tiếp thu đội ngũ của hắn, nhưng hiện tại, bóng dáng của Hứa Thành giống như quỷ giống nhau đặt ở trong lòng Viên

Thiệu, khiến cho gã cảm thấy có cảm giác lạnh toát.

"Ai" Hiện tại Tào Tháo cũng không còn một chút khí lực. Hắn hoàn toàn không muốn nói gì nữa rồi. Khắp nơi đều rơi vào thế hạ phong làm cho hắn cũng rất khó chịu.

"Nghe những bại binh kia nói, ngày đó bọn chúng còn nhìn thấy có người vận chuyển rất nhiều lương thảo tiến vào thành. . ." Thái thú Đông Quận kiều Mạo vô cùng cao hứng đối với việc Lưu Đại chết. Gã này thường ngày ỷ vào binh lực hùng mạnh hơn hắn, tới đòi tiền cần lương. Nếu như chính mình không cho, gã liền dám động binh uy hiếp. Nếu không phải Từ Vinh bên trong thành chưa chết, gã này nói không chừng đã thật sự đánh tới rồi. Hiện tại tốt rồi, thế giới an bình.

"Lương thảo?" Trong mắt chúng chư hầu đều toát ra ánh sáng. Từ khi rút khỏi Hổ

Lao quan đến hiện tại, điều thiếu nhất chính là cái này.

"Đúng, quân đội vây thành bị người từ bên ngoài đánh tan. Thế nhưng quân đội giải vây đã đi không lâu trước đó. Trước khi đi còn vận chuyển vào thành rất nhiều lương thảo" Thái thú Quảng Lăng Trương Dương nói. Ít nhất nhìn qua thì đúng. Có cảm giác hắn thật không còn giữ được thể diện.

"Chư vị thấy thế nào?" Viên Thiệu hỏi. Hiện tại hắn dù bị đánh chết cũng sẽ không dễ dàng hành động.

"Khẳng định có quỷ kế. . ." Các chư hầu nói.

"Nói không chừng lương thực này có độc" đề nghị này được không ít người thông minh khẳng định tại chỗ.

"Nói không chừng đây chỉ là một mồi nhử, dẫn chúng ta vào thành sau đó giống như Lưu Thứ sử, lấp kín cổng thành, lại dùng chiêu đó để đối phó chúng ta, để cho chúng ta chết đói, chết khát" chúng chư hầu cố hết khả năng phát huy sức tưởng tượng.

"Nếu như không phải như vậy, hắn lấp kín cổng thành mà lại còn đốt thành thì sao?" Điều này dọa cả đám chư hầu kinh sợ.

Bên cạnh Tào Tháo, đám người Tôn Kiên đang trợn mắt nhìn thẳng. Sao bình thường không thấy tên gia hỏa này thông minh như vậy? Hiện tại ngược lại là một người lợi hại hơn rất nhiều so với trước đây.

"Mọi người hãy nghe nghe ý kiến của Mạnh Đức " Thái thú Bắc Hải Khổng Dung nhìn thấy chư hầu càng nói càng huyễn hoặc, đành phải ngắt lời bọn chúng.

"Đúng, đúng, đúng. . ." Lúc này Tào Tháo đã thành người đáng tin cậy của liên quân Quan Đông.

"Mọi người hãy nghe nghe ý kiến của Văn Đài" Tào Tháo nhìn thấy sắc mặt Viên Thiệu không tốt lắm, hắn lập tức đá quả bóng sang cho Tôn Kiên. Dù sao hắn đã có mâu thuẫn cùng Viên thị huynh đệ, lúc này đây cũng không thể quan tâm nhiều.

Tôn Kiên nhìn thấy Tào Tháo chuyển lời nói tới mình, hắn có chút ngoài ý muốn. Thế nhưng Tôn Kiên không muốn bị người xem nhẹ, lập tức nói: "Từ nơi này mấy lần tiếp xúc tới nay, mưu kế của

Hứa Thành này luôn làm cho người ta khó có thể cảm thấy. Rõ ràng vận lương như này khẳng định có vấn đề, nhưng lương thảo sẽ không có vấn đề gì. Hơn nữa, ta đoán chừng cũng sẽ không có mai phục bên trong thành. Dù sao, chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút, mai phục gì cũng đều vô dụng.

Trên thực tế, Hứa Thành không đủ binh lực, chỉ có mười vạn người. Hơn nữa hắn còn chia ra để chiến, cho nên ta đoán chừng khi hắn không phục kích chúng ta khi chúng ta mới ra khỏi Hổ Lao quan thì sẽ không dễ dàng động thủ. Khả năng lúc này đây chỉ là vì muốn cứu ra Từ Vinh mà thôi"

"Nhưng vì sao hắn lại sắp đặt nhiều lương thảo như vậy?" Viên Thuật hỏi.

"Không biết" Tôn Kiên trả lời dứt khoát. Hắn hoàn toàn không muốn nói nhiều với dạng tiểu nhân như Viên Thuật.

"Thì ra Tôn Tướng quân cũng không biết. Đây là phiền toái của chúng ta "

Viên Thuật nói tuy rằng rất không rõ ràng, nhưng không người nào ở đây lại không hiểu ý của hắn.

"Hừ" Tôn Kiên quay đầu đi chỗ khác. Lúc này hắn không có tâm tình nói chuyện cùng loại người này. Hơn nữa trong chúng chư hầu, binh lực của hắn tổn thất lớn nhất, hiện tại chỉ có hơn một nghìn người một chút. Nào ai biết Viên Thuật có phải muốn chọc giận hắn rồi thừa cơ giết hắn hay không.

"Theo mạt tướng thấy, có thể là quân ta trở về quá nhanh, mà quân địch lại phải bảo vệ quân Từ Vinh mệt mỏi, cho nên không kịp chở lương thảo đi"

Chúng chư hầu nhìn lại, thì ra là Đại tướng Trương Huân, thủ hạ của Viên Thuật.

"Đúng vậy, đích thị là quân ta điều quân trở về rất nhanh, mới khiến cho bọn chúng không thể vận chuyển lương thảo đi" rốt cuộc tìm được một hợp lý đáp án, tất cả mọi người nhao nhao đồng ý. Viên Thuật dương dương đắc ý, khen ngợi Trương Huân vài câu.

"Ai" Tào Tháo thầm thở dài một tiếng, đột nhiên hắn nói khẽ với Công Tôn Toản vẫn giữ im lặng: "Ta rốt cuộc biết, vì sao hiện tại ngay cả Vương Việt cũng xem thường chúng ta"

Công Tôn Toản ngỡ ngàng. Hắn không hiểu rõ Vương Việt. Còn nữa, Tào Tháo cũng không coi trọng hắn, bọn họ lại không thân thiết. Chỉ là Công Tôn

Toản cũng không lên tiếng, chẳng qua trong lòng hắn không ngừng bày tỏ xem thường đối với chúng chư hầu. Trương Huân là cái quái gì. Không có nghe vừa rồi Kiều Mạo nói là sau khi Từ Vinh rời đi, người ta mới vận chuyển lương thảo vào sao? Hơn nữa không vận chuyển đi không biết nấu, chỉ chờ ngươi đến ăn sao? Nghĩ tới đây, hắn lại muốn thay đổi Bạch mã kỵ binh, tăng cường lực chiến đấu của bọn hắn.

Rốt cục, chư hầu

Quan Đông trải qua thương nghị. Trước tiên phái người vào thành dò xét, cũng kiểm tra lương thảo xem có vấn đề hay không, phát hiện thứ nhất không có mai phục, thứ hai lương thực an toàn. Lúc này chư hầu Quan Đông mới thở phào nhẹ nhỏm, vui vẻ ra mặt.

Trải qua một loạt hành động, chiến trường trở lại yên tĩnh.

Bên Hứa Thành, phái Từ Vinh thủ Tị Thủy Quan, Từ Hoảng thủ Hổ Lao quan. Hơn nữa cả hai chỉ cho phép thủ, không cho phép công.

Đồng thời, Thường Hâm cũng bắt đầu xử lý công việc ở Lạc Dương, xử lý các hạng mục chính vụ Tư châu. Vốn hắn cho rằng mình không thể đảm nhiệm,

Hứa Thành chỉ cần nói một câu nói khiến cho hắn thành thành thật thật đi làm việc. Hắn nhớ đến lúc ấy Hứa Thành nói với hắn như này: ngươi coi như đang kinh doanh sản nghiệp của ngươi. Xảy ra chuyện, ta gánh chịu thay ngươi.

Mà Lạc Dương biểu hiện ra ngoài là đã trải qua một trận hỏa hoạn, nhưng trên thực tế cũng không chịu bao nhiêu tổn thất.

Lại nói tiếp, công lao lớn nhất, ngược lại là lão Hà không ở chỗ này.

Nhớ ngày đó Hà Thông, theo lệnh Hứa Thành mang hầu như tất cả lưu dân không nghề nghiệp, trong đó kể cả không ít du côn, lưu manh với cái gọi là hiệp sĩ Lạc Dương, một lần quét sạch, đưa đến trại huấn luyện. Lúc ấy, không một ai nghĩ ra, đám người cặn bã này có thể có tác dụng lớn như vậy. Theo như Hứa Thành nói, đám gia hỏa này xác thực không phải thứ gì, nhưng bọn chúng có tính thích ứng mạnh mẽ, tiếp xúc rộng, có liên hệ đối với tất cả các loại người. Hơn nữa, có một điều trọng yếu, đó chính là tất cả bọn họ đều là một đám rắn rít địa phương, bất kể là nghe ngóng tin tức, làm chuyện gì đó, có rắn rít địa phương trợ giúp, khả năng thành công tăng nhiều.

Lúc này đây, đoán chừng Đổng Trác có khả năng đốt thành, Hứa Thành định một kế. Đầu tiên giả mạo quân Tây

Lương chọc một nhà gia tộc quyền thế Lạc Dương, gây ra xung đột, rắn rít địa phương toàn thành lại một châm ngòi thổi gió, hỗn loạn lớn bắt đầu nổ ra, lại giả vờ giả vịt đốt mấy gian nhà dân, gieo rắc chút ít lời đồn. Đám rắn rít địa phương có thể dễ dàng xua đuổi đám dân chúng ra thành Lạc Dương mà dưới sự dẫn dắt đám rắn rít địa phương này, hơn mười vạn quân đồn điền thừa dịp hỗn loạn lẩn vào tìm chỗ ẩn thân. Ở trong thành Lạc Dương to như vậy, ẩn thân rất dễ dàng, cho dù là vào thời điểm quân Tây Lương bắt người khắp nơi, cũng không bị phát hiện. Tất nhiên bọn chúng còn phải bận trốn về Trường An, không thể cẩn thận tìm tòi.

Mà khiến cho đám rắn rít địa phương này có thể trung thực nghe lời, hoàn thành nhiệm vụ gian khổ như thế, không thể không nói trình độ điều khiển của Hà Thông cực cao. Trong khi đó trước khi hành động, phụng mệnh Hứa

Thành, Hà Thông mang theo một ít đầu lĩnh rắn rít địa phương đi tới tất cả các châu Quan Đông. Đi theo hắn còn có mấy ngàn con rắn nhỏ. Những người này, phân tán các nơi, tầng tầng mua chuộc. Khi Dương Nhị vận chuyển lương thực đến, liền lôi kéo dân đói, lưu dân vì một chút lương thực đã được dẫn đi đến Tị Thủy Quan, giao cho Từ Vinh lưu thủ ở đó. Sau đó lại đi làm sự việc tương tự. Ai bảo Hứa Thành đã đoạt nhiều tiền bạc của nhà giàu. Hắn có đủ lương thực ăn trong nhiều năm. Hơn nữa cường đạo, loạn phỉ, dư nghiệt Khăn vàng cũng bị Dương Nhị đả kích, suy yếu đi rất nhiều, thậm chí đại bộ phận đã bị bắt phục tùng. Về phần quan phủ, các đầu lĩnh cũng không có mặt, hơn nữa, bọn chúng ước gì đám lưu dân này đều rời khỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.