Chương trước
Chương sau
Lại nói liên quân Quan Đông quay trở về Hổ Lao quan. Ngoại trừ an bài thủ vệ bên ngoài, cũng bắt đầu nghỉ ngơi. Viên Thiệu cũng khôi phục, tuy rằng gã vẫn còn có chút không thoải mái, nhưng nói chung, cũng đã trấn tĩnh lại.

"Đáng giận Vương Việt. Nhớ ngày đó ngươi, đồ tiểu nhân khúm núm. Lúc này thật không ngờ làm nhục ta. Ta nhất định phải giết ngươi" Viên Thiệu nghiến răng nghiến lợi: "Còn có Hứa Thành, các người, hai tên khốn kiếp, ta không tha cho các người"

"Sĩ khí quân ta xuống thấp. Trong những ngày gần đây không thể khai chiến. Tốt nhất có thể thủ ở trong quan đến lúc khôi phục, tiếp tục xuất kích cũng không muộn" Tào Tháo mặc kệ hắn, nhưng Viên Thiệu nói gì đi nữa vẫn là minh chủ, cũng phải bày tỏ một chút.

"Tốt" Viên Thiệu cũng hiểu rõ hiện tại một khi khai chiến, sĩ khí căn bản cũng không đủ. Những binh lính này hôm nay nghe Vương Việt nói, lòng quân khẳng định càng thêm bất ổn, không thể xuất chiến được, đành phải chờ thêm hai ngày.

"Không xong" Khổng Dung chạy vào.

"Lại có chuyện gì?" Đầu Viên Thiệu sắp nứt ra rồi. Tại sao lại có việc hả?

"Lương thảo ở đại doanh quân ta bị người đốt rụi rồi" Khổng Dung nói.

"Cái gì?" Bàn tay Viên Thiệu bóp chặt lấy trán, quá đau.

"Vậy lương thảo còn thừa của quân Tây Lương ở trong quan đâu?" Vẫn Tào Tháo còn có chút tỉnh táo, hỏi.

"Không có một tên quân Tây Lương nào, hoàn toàn không có lương. Chẳng lẽ các người không phát hiện ra sao?" Khổng Dung lớn tiếng nói. Thời điểm này, lễ nghi gì đó đều chẳng quan tâm. Không có cơm ăn, còn có thể làm gì?

"Làm sao bây giờ? Chúng ta làm sao bây giờ? Mạnh Đức" Viên Thiệu nhìn Tào

Tháo cầu viện. Hiện tại gã chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu, hơn nữa trong đầu đầy bột nhão.

"Hứa Thành, nhất định là Hứa Thành, " Tào Tháo xoa xoa tay: "Ta nói rồi, tám bộ phận cấm quân sao chỉ có một chút người như vậy. Vốn ta còn tưởng rằng những bộ phận đó đã bị Đổng Trác mang đi. Hiện tại xem ra chính là Hứa Bá Công phái bọn chúng thừa dịp đại quân ta không có mặt, đốt lương thảo của chúng ta còn thuyết phục hàng binh Hổ Lao quan phản bội, còn mang lương thực trong quan đi. Đáng giận, mưu kế của hắn thật ác độc"

"Lại là hắn?" Viên Thiệu phát hiện mình nghe nói tới tên của Hứa Thành đã có chút sợ: "Chúng ta phải làm sao bây giờ?"

"Rút lui" trong giọng nói Tào Tháo tràn đầy vẻ không cam lòng: "Không có lương thực, không có sĩ khí. Nếu chúng ta không rút lui, sẽ chỉ có một con đường chết. Mau bỏ đi, lập tức rút lui. Chỉ sợ Hứa Thành đã đi theo chúng ta tới rồi" Tào Tháo rống to.

Thái độ của Tào Tháo cũng không gây cho Viên Thiệu bất mãn. Gã đã không chú ý đến những thứ này.

Viên Thiệu vội vàng phái người thông báo chúng chư hầu, rút khỏi Hổ Lao quan.

Khi xuất quan, Tào Tháo cho Tôn Kiên với Công Tôn Toản hai người dẫn đội đi về phía trước. Hai người này chính là người biết chiến tranh nhất trong chư hầu. Ai biết Hứa Thành không an bài đại quân ở bên ngoài quan. Thời điểm này đến đột kích, liên quân không phải xong đời sao? Có hai viên Đại tướng này dù sao vẫn có thể ngăn cản trong chốc lát.

Điều may mắn chính là, Hứa Thành cũng không phái người bố trí mai phục, liên quân bình yên rút ra khỏi Hổ Lao quan.

Liên quân Quan Đông rút khỏi không lâu sau, Hứa Thành cũng thản nhiên tiến vào Hổ Lao quan. Chúng tướng vô cùng hưng phấn, đương nhiên, ngoại trừ một người. Thiếu chút nữa Bàng Đức đã cắn nát đầu lưỡi. Hắn thật sự không nghĩ tới, Hứa Thành đánh chiếm Hổ Lao quan còn dễ dàng hơn so với ăn cơm.

Ở bên trong Hổ Lao quan một đêm, đám người Hứa Thành đi tới trên lâu thành, nhìn ra quan ngoại

"Tướng quân, thuộc hạ nghĩ, giờ này khắc này đám người Viên Thiệu khẳng định đã tiến vào Huỳnh Dương rồi" hai ngày này tâm tình Vương Việt rất thư thái, lời nói cũng nhiều hơn.

"Hẳn vậy" Hứa Thành mỉm cười trả lời.

"Không có khả năng" Bàng Đức ở bên nói. Vốn Hứa Thành không đề cập tới ước định lúc trước, Bàng Đức hắn cũng không muốn gây ra chú ý, nhưng nghe mấy câu đối thoại, hắn vẫn không nhịn được nói ra.

Nhìn ánh mắt trêu tức của Hứa Thành, Bàng Đức hoảng hốt đôi chút, nhưng Vương Việt đang ở một bên, hắn cũng không có bản lĩnh tập kích Hứa Thành ở trước mặt thiên hạ đệ nhất kiếm. Bàng Đức lập tức thể hiện quyết tâm, nói:

"Thái thú Huỳnh Dương Từ Vinh, tinh thông chiến thuật, lại chiếm giữ thành trì Huỳnh Dương, mà sĩ khí liên quân lúc này không phấn chấn, lại hành quân mấy ngày liền, khẳng định mỏi mệt không chịu nổi, sao có thể đánh hạ Huỳnh Dương nhanh như vậy "

"Ngươi không tin?" Hứa Thành cười cười, hỏi

Bàng Đức không tự chủ được lui một bước, đáp: "Không tin"

"Ha ha" Từ Hoảng lên tiếng: "Bàng tướng quân, ngươi lại đoán sai rồi"

"Xin lắng tai nghe"

"Tướng quân đã sớm sai người chở rất nhiều lương thảo tiến vào Huỳnh Dương. . ."

"Vậy liên quân càng tấn công mà không hạ được" Bàng Đức khó hiểu.

"Đây chẳng qua là mồi nhử, dẫn liên quân đi tấn công Huỳnh Dương mà thôi, vận chuyển rất nhiều lương thực tới" Từ Hoảng nói tiếp.

"Hả?" Bàng Đức có chút mơ hồ.

"Liên quân ra khỏi Hổ Lao quan, không có lương thảo, nghe nói Huỳnh Dương có lương thảo, với tính cách nóng nảy của đám người Viên Thiệu, chắc chắn sẽ không buông tha, cho nên tướng quân cho người chuyển lương thực, thả cho bọn chúng ăn uống đầy đủ hơn mấy tháng, sau đó lại cho Từ Vinh từ bỏ Huỳnh Dương”.

"Cái gì?" Bàng Đức kinh hãi, tặng lương thảo cho quân địch. Hắn nhìn Hứa Thành, ánh mắt đã có chút ít khác thường. Người này có bệnh nhưng rất nhanh hắn lại có phản ứng: "Lương thực có lừa dối"

"Làm sao lại như vậy?" Từ Hoảng hao hết miệng lưỡi, chính là muốn cho Bàng

Đức tâm phục khẩu phục đối với Hứa Thành: "Bên trong liên quân cũng không phải đều là người ngu, há lại sẽ không kiểm tra nhóm lương thảo này "

"Vậy rốt cuộc là vì sao?" Bàng Đức hoàn toàn hồ đồ.

"Nhớ ngày đó ta cũng giống như ngươi, hoàn toàn không hiểu chuyện này. Hãy để cho tướng quân phân giải cho ngươi một chút" Từ Hoảng nhường cơ hội thể hiện cho Hứa Thành.

"Ta đã sớm phái người tới Duyện Châu,

Thanh Châu, Dự Châu cùng với Ký Châu. Những năm này, từ khi loạn giặc

Khăn vàng thì có rất nhiều lưu dân, dân chúng, áo không đủ che thân, bụng ăn không no. Chỉ cần một chút lương thực thì có thể làm cho bọn chúng đi theo người của ta đi vào Tư châu" Hứa Thành chậm rãi nói: "Ta vận chuyển lương thực đến Huỳnh Dương, chính là khiến cho chư hầu Quan

Đông có ăn, như vậy bọn chúng sẽ không dễ dàng tản đi. Hành động di dân của ta sẽ thuận tiện rất nhiều"

"Đợi đến khi lương thực ăn đại khái gần hết, bọn chúng sẽ phát hiện trong phạm vi một trăm dặm, bọn chúng không thể tìm thấy một bóng người, cũng không tìm thấy một viên lương thực. Khi đó ta có thể dễ dàng đánh bại bọn chúng. Chờ bọn chúng trở lại địa bàn của mình, dân chúng trong địa bàn của chúng đã bị ta dẫn rời đi không biết bao nhiêu. Đến lúc đó, ta cũng muốn nhìn xem không có dân chúng, các đại nhân được coi là có xuất thân cao quý này, bọn chúng ngày sau đấu cùng ta như thế nào"

Bàng Đức sợ ngây người. Thật lâu hắn mới lẩm bẩm nói: "Tốt một chiêu rút củi dưới đáy nồi. Không có dân chúng, sẽ không có binh, không ai trồng trọt, cũng sẽ không có lương thực, ai còn có thể thành đại sự?"

Sau lần này nói chuyện này, Bàng Đức thành thành thật thật thực hiện lời hứa, đi theo Hứa Thành.

Mà đúng lúc Hứa Thành đang cố gắng thu phục Bàng Đức, Thái thú Huỳnh Dương Từ Vinh, cũng đang ở trên đường đi tới Tị Thủy Quan. Hắn cảm khái vạn phần khi có thể bước trên con đường này,. Vốn hắn trú đóng ở Huỳnh

Dương, làm tuyến đầu cho quân Tây Lương của Đổng Trác, ngăn cản chư hầu

Quan Đông. Thế nhưng khoảng chừng sau thất bại trước Tôn Kiên, chư hầu

Quan Đông chỉ bằng vào ưu thế binh lực đã thành công ngăn cản hắn ở thành Huỳnh Dương. Mấy ngày công thành, liên quân chư hầu thấy hiệu quả không lớn, quyết đoán buông tha Huỳnh Dương, ngược lại còn đi đường vòng tấn công hai Quan: Hổ Lao, Tỵ Thủy, chỉ phái Thứ sử Duyện Châu Lưu Đại, Thái thú Đông Quận Kiều Mạo với Thái thú Quảng Lăng Trương Dương bao vây toàn bộ bốn cổng thành Huỳnh Dương, sau đó coi chừng ở bên ngoài.

Điều này vốn cũng không có gì, ngươi phong tỏa cửa của ngươi là được.

Khi cần ra ngoài, chẳng lẽ ta lại không thể mở lại mấy cửa sao? Hắn vốn cũng muốn kiềm chế một bộ phận cũng tốt. Dù sao Hổ Lao quan với Tị Thủy Quan cũng không phải dễ đánh. Hắn còn nghe nói, nghĩa tử Lã Bố mà thừa tướng thu hết sức lợi hại, được xưng đệ nhất thiên hạ chiến tướng. Liên quân Quan Đông chỉ là đám người vô dụng, có thể thành chuyện gì?

Thế nhưng điều hắn hoàn toàn không ngờ tới, Thứ sử Duyện Châu Lưu Đại thật không ngờ lại tuyệt tình như vậy. Đầu tiên Lưu Đại cho đào khoét ở ngoài thành, cắt đứt mạch nước ngầm cho nội thành. Sau đó lại bố trí rất nhiều cạm bẫy ở ngoài thành, khiến cho hắn vừa ra khỏi thành đã tổn thất một số đông thủ hạ. Trong khi đó vài ngày không uống nước, khiến cho tinh binh cũng không đánh lại người bình thường. Bởi như vậy, hắn và quân đội của hắn thật sự bị vây ở bên trong thành Huỳnh Dương, chỉ có thể dựa vào nước dự trữ trong thành bảo vệ tánh mạng. Mỗi ngày mỗi người uống một chút nước. Khi đó Từ Vinh thật sự cho là mình sắp xong đời.

Khi đó, hắn thầm nghĩ tử chiến quyết đấu một trận cùng chư hầu ngoài thành, nhưng cẩu tặc Lưu Đại này lại tuyên bố sẽ không phí một binh một tốt mà giết được Từ Vinh hắn, chỉ thủ ở bên ngoài, không tiến công, đợi hắn chết khát.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.