Anh biết cô đang sợ hãi điều gì. So với đêm tối và giông tố, cô càng sợ nết sói của anh hơn. “Anh sẽ không thương tổn em, không cần trốn anh xa như vậy.” Anh xoa xoa tay cô, để hơi ấm nhanh chóng truyền sang lòng bàn tay nhỏ ấy. Bạch Nhật Huyên ngoan ngoãn không phản kháng, hiển nhiên là do bản năng vẫn luôn tin tưởng ở anh. “Anh ở ngay bên cạnh em, nếu sợ thì lại đây.” Bạch Nhật Tiêu ngồi trên giường cô, không chạm vào cô, chỉ đơn giản bên cạnh như thế, thậm chí, không còn nhìn cô.
Có anh ở đây, cô quả thật yên tâm nhiều lắm. Sự bảo vệ lớn lao mạnh mẽ đó đủ để đẩy xa ngàn dặm mọi thương tổn đau đớn. Chỉ cần ở trong vòng bảo vệ này, anh sẽ không thương tổn cô, và Bạch Nhật Huyên cô, cái gì cũng không cần lo lắng nữa. Bạch Nhật Huyên im lặng nằm, anh lặng lẽ ngồi, mặc kệ việc không ai nói chuyện, nhưng không khí cũng ấm áp vô cùng. Ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng sấm khiến cho cô nắm chặt góc áo anh theo bản năng, rụt lui lại về phía hông Bạch Nhật Tiêu. Như vậy có thể cảm giác được vòng bảo vệ của anh.
Anh cầm lấy tay cô, dần dần nằm xuống, nhưng không ôm chặt lấy cô. Cô dịch ra bên ngoài, giữ một khoảng cách nhất định với anh.
“Anh sẽ không thương tỏn em, yên tâm ngủ đi.” Anh dịu dàng khuyên giải, an ủi, động tác thân mật nhất cũng chỉ là nắm bàn tay nhỏ run run kia. Anh ở bên ngoài chăn, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-nhat-huyen-tieu/3023103/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.