Bầu không khí áp lực khiến cô khổ sở muốn khóc. Cô muốn anh như thế nào ư? Cô muốn anh buông tha cho cô, yêu thương người khác, đừng đẩy cô vào thế khó xử nữa! Nhưng là, cô không nói nên lời, không dám mở miệng. Trời biết, cô mà to gan lớn mật cự tuyệt anh, sẽ không biết dẫn tới hậu quả nào nữa.
Thân mình đang đưa lưng về phía anh hơi hơi run run, khiến sự đau lòng vượt qua cơn giận. Bạch Nhật Tiêu đứng dậy vòng đến trước mặt cô, nước mắt ẩm ướt gập đôi mắt cô, anh lại làm cho người ta khóc rồi. “Anh biết, em không muốn anh thương em, muốn anh buông tha cho em, đúng hay không?” Anh không đợi được câu trả lời của Bạch Nhật Huyên, lập tức nói thẳng ý muốn của cô ra. Muốn nắm được suy nghĩ của cô không khó, từng giọt từng giọt nước mắt đó đều không trốn khỏi tầm mắt anh. “Nhưng là, anh cũng muốn nói cho em biết, anh làm không được. Anh vĩnh viễn cũng không có khả năng không yêu thương em, không có khả năng buông tha cho em. Vĩnh viễn không có khả năng.” Giọng nói của anh dịu dàng mà tna nát cõi lòng, mỗi một câu mỗi một tiếng đều lên án sự vô tình của cô, và nói hết tình sâu của anh.
Cách xa năm năm, lại được anh ôm vào lòng, cô không dám giãy dụa. Bởi vì sức lực anh dùng để ôm cô không hề lớn, như thể sợ hãi cô đẩy anh ra. Giọng nói dịu dàng quanh quẩn quanh đỉnh đầu cô, nhưng cô vẫn toàn lực đem tất cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-nhat-huyen-tieu/3023101/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.