Edit: Ys
“Giết… Giết hắn!” Binh lính Hồ Khế giận dữ hét lên khản cả giọng nhưng lại bị tiếng chém giết đầy trời át đi.
Đúng là một binh lính đầy tham vọng, hiểu được đạo lí bắt giặc phải bắt vua trước.
Hạ Tư Mộ đứng dậy, bóng người loé lên một cái đã xuất hiện trước ngựa của Đoạn Tư. Con ngựa màu đỏ thẫm của hắn dường như cảm nhận được tử khí thâm trầm, đột nhiên cất vó chồm nửa thân trước lên.
Đoạn Tư nhanh chóng ghìm ngựa, vững vàng đáp xuống, vó ngựa trước mặt Hạ Tư Mộ rơi ập xuống, cuộn lên một trận khói bụi mịt mù.
Hạ Tư Mộ chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn Đoạn Tư. Đôi mắt luôn ánh lên ý cười của Đoạn Tư chợt toát lên một tia nghi hoặc, hắn khẽ nhíu mày nhìn không khí bình lặng trước ngựa.
“Đoạn Tư.” Hạ Tư Mộ gọi tên hắn, âm thanh không lớn, dù hắn có lắng tai nghe thật kỹ cũng không nghe thấy.
Bọn họ giằng co trong nháy mắt, không khí như ngưng đọng. Bầu trời đen nhánh đột nhiên bừng sáng, vô số con chim màu đỏ tươi không biết từ đâu bay đến, cánh chim khắc hoạ những ngọn lửa sống động như thật, tựa như trời cao giáng xuống một trận lửa lớn bao phủ đất trời.
Quân đội Đan Chi đang đánh nhau kịch liệt thấy vậy vô cùng kinh hoảng, vội vã ném binh khí chạy tán loạn, chiến sự nhất thời lâm vào cảnh bế tắc. Quân đội Đại Lương đánh trống vang trời, binh lính giương cao vũ khí chém giết tứ phía, tựa như một cơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-nhat-de-dang/2835258/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.