Chương trước
Chương sau
Bên ngoài nhà vệ sinh, đám tiểu thái tử kia đã cười nói rời đi, bốn phía rất nhanh liền yên tĩnh trở lại.

Tô Dĩ Trần dùng một tay đẩy Bùi Túc Nguyệt đẩy ra.

Bùi Túc Nguyệt không kịp phòng bị lảo đảo lui lại một bước, Tô Dĩ Trần nhìn cũng không nhìn y, trực tiếp đẩy cửa phòng đi ra ngoài.

- Tô Tô, đừng đi.

Bùi Túc Nguyệt vô cùng lo lắng đuổi theo phía sau, y vươn tay giữ chặt cổ tay anh, lại bị Tô Dĩ Trần hất ra.

Tô Dĩ Trần không muốn ở chỗ này lãng phí thời gian, anh mặt mũi tràn đầy kỳ quái quay đầu nhìn Bùi Túc Nguyệt, ngữ khí nghi hoặc:

- Cậu nói thẳng đi, rốt cuộc cậu muốn gì?

Bùi Túc Nguyệt chậm rãi rũ mắt.

- Tô Tô, rời khỏi hắn đi. Cố Hàn Chu đối với em không tốt, hắn không trân trọng em, loại người này có điểm nào xứng với em chứ?

Lúc Bùi Túc Nguyệt nhắc đến Cố Hàn Chu, đáy mắt y toàn bộ là ghen ghét đố kị.

Đương nhiên, dù Cố Hàn Chu có đối xử tốt với Tô Dĩ Trần đi chăng nữa thì Bùi Túc Nguyệt cũng sẽ dùng mọi thủ đoạn cướp Tô Tô về.

Ý nghĩ này Bùi Túc Nguyệt không nói ra, chỉ lặng lẽ quan sát phản ứng của Tô Dĩ Trần.

Mà Tô Dĩ Trần thì sao?

Anh chẳng có phản ứng gì cả.

Anh đương nhiên không thể nghe lời tên bạch nguyệt quang đột nhiên từ đâu nhảy ra này, vả lại, hợp đồng giữa anh và Cố Hàn Chu vẫn còn hiệu lực. Tô Dĩ Trần vốn dĩ là một người có đạo đức nghề nghiệp, lấy tiền rồi thì phải làm tốt nhiệm vụ là nguyên tắc của anh.

Hai năm này, cho dù chỉ là giả bộ, anh cũng phải giả bộ yêu Cố Hàn Chu đến chết đi sống lại.

Tô Dĩ Trần cụp mắt, dáng vẻ day dứt:

- Thật xin lỗi, tôi rất yêu ngài Cố. Vô luận hắn có thích tôi hay không... Tôi vẫn sẽ yêu hắn.

Anh áy náy nhìn bạch nguyệt quang, sau đó quay người rời đi không chút lưu luyến.

- Thật khó hiểu.

Tô Dĩ Trần làu bàu, anh nhớ tới ánh mắt khiến người khác dựng tóc gáy kia của bạch nguyệt quang, không khỏi rùng mình một cái.

Bạch nguyệt quang trong lời đồn của mọi người vốn dĩ không giống với y ngoài đời thật. Bùi Túc Nguyệt cũng không phải đoá hoa cao lãnh gì, y là trà xanh chính hiệu, anh nhất định phải cẩn thận đề phòng mới được.

Tô Dĩ Trần không biết sau khi mình rời đi, Bùi Túc Nguyệt đã đứng đó kinh ngạc nhìn bóng lưng của anh ngẩn người thật lâu.

Hốc mắt y phiếm hồng, trong lòng cùng đáy mắt tràn ngập uất ức.



Tựa như một chú chó lang thang bị chủ nhân vứt bỏ.

Trong tay y là món quà gặp mặt đã tỉ mỉ chuẩn bị thật lâu. Đây vốn là y cố tình mời một người điều chế nước hoa chuyên nghiệp về dạy cho mình, hai người cùng nhau nghiên cứu suốt mấy tháng trời mới chế ra được một loại nước hoa đặc biệt mà y nghĩ sẽ vô cùng phù hợp với Tô Tô. Chỉ tiếc, chủ nhân của nó không muốn nhận nó.

Bùi Túc Nguyệt lẩm bẩm:

- Em yêu hắn đến mức đó sao?

- Nhưng Cố Hàn Chu có chỗ nào xứng với em đâu chứ?

- Cố! Hàn! Chu!

Thanh âm kia vô cùng ôn nhu nhẹ nhàng, lại giống như rắn độc lạnh lẽo làm người khác lạnh cả sống lưng.

Bùi Túc Nguyệt cất đi món quà quý giá của mình, y chậm rãi ngẩng đầu, sắc mặt như thường trở lại sảnh tiệc.

Cố Hàn Chu vừa thấy Bùi Túc Nguyệt trở lại liền tiến đến hỏi han vài câu, Bùi Túc Nguyệt dịu dàng đáp lại, tiếp tục cùng hắn chuyện trò vui vẻ.

Trong lúc đó, Bùi Túc Nguyệt đột nhiên thở dài một hơi, Cố Hàn Chu lập tức dùng ánh mắt ôn nhu nhìn qua.

- Túc Túc, sao thế?

Đôi mắt phượng của Bùi Túc Nguyệt có chút rũ xuống, do dự hồi lâu mới mở lời: nói:

- Em không biết có nên nói chuyện này không nữa.

Cố Hàn Chu cười khẽ.

- Túc Túc, hai nhà chúng ta là thế gia, hiện giờ cha mẹ em không ở đây, em lại muốn về nước phát triển, anh giúp đỡ cũng là hợp tình hợp nghĩa. Có yêu cầu gì cứ nói ra đi, không cần câu nệ.

Bùi Túc Nguyệt nhẹ nhàng nhìn Cố Hàn Chu sau đó rời đi, nhỏ giọng nói ra buồn phiền của bản thân.

- Thật ra nhà cũ Bùi gia quá lớn, chỉ một mình em ở thì khó tránh khỏi có chút quá mức yên tĩnh.

Cố Hàn Chu cười nói:

- Vậy em dọn đến Cố gia đi, anh cùng Khinh Chu đều ở đó, bạn bè của Khinh Chu cũng tới, bình thường đều rất náo nhiệt.

- Thật sao?

Đôi mắt phượng của Bùi Túc Nguyệt hiện lên ý cười cùng mấy phần mong đợi, lần nữa xác nhận:

- Em thật sự có thể dọn đến Cố gia sao? Sẽ không làm phiền đến mọi người chứ?

Cố Hàn Chu nhìn dáng vẻ trông mong của Bùi Túc Nguyệt, một câu "Đương nhiên có thể" suýt chút nữa thốt ra. Trong chốc lát, Cố Hàn Chu bỗng dưng nhớ tới ánh mắt vừa đau lòng vừa tuyệt vọng của Tô Dĩ Trần.

Tay đang khẽ lắc ly rượu của hắn không khỏi hơi ngừng lại một chút.

Thấy Bùi Túc Nguyệt vẫn dùng ánh mắt đó nhìn hắn, Cố Hàn Chu cố đè ép suy nghĩ khác thường kia xuống, hắn cười nói:



- Đương nhiên có thể. Cố gia lúc nào cũng đón chào em hết, em muốn ở bao lâu cũng được. Khinh Chu cùng bạn bè của nó đều rất hoan nghênh em, sẽ không thấy phiền đâu.

Cố Hàn Chu dừng một chút, tiếp tục nói:

- Vả lại, hai nhà chúng ta là thế giao, em ở Cố gia không phải khách mà là chủ. Chỉ cần em muốn, dọn đến đó lúc nào cũng được.

- Vậy thì thực sự... Rất cảm ơn anh, anh Hàn Chu.

Bùi Túc Nguyệt nhìn Cố Hàn Chu, ánh mắt tràn ngập cảm kích. Khóe môi y nhẹ nhàng câu lên, dường như vừa đạt được mục đích nào đó.

Y đương nhiên phải chân thành cảm tạ Cố Hàn Chu, đồng thời nhất định cũng sẽ "báo đáp" Cố Hàn Chu thật tốt.

Nếu như không phải Cố Hàn Chu chủ động đưa ra đề nghị để y dọn đến Cố gia, y sao lại có cơ hội tới gần Tô Tô chứ?

Cố Hàn Chu nhẹ nhàng lắc ly rượu đỏ, trong đầu lại chợt nhớ tới lúc trước hắn xã giao tới tận đêm khuya mới say khước về đến nhà, Tô Dĩ Trần vẫn như cũ chờ hắn, còn đem cháo nóng bưng đến trước bàn cho hắn, dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn giống hệt một người vợ hiền.

Dịu dàng ngoan ngoãn thì dịu dàng ngoan ngoãn thật, chỉ tiếc là quá nhẫn nhục chịu đựng, không có gì nổi bật lại quá nghe lời, bởi vì vậy mới khiến cho người ta cảm thấy khó nuốt, không có gì thú vị.

Giống như nước ấm, tẻ nhạt vô vị.

Hắn ngay từ đầu cũng tình nguyện ra vẻ nuông chiều dỗ dành tiểu tình nhân, chỉ là về sau tiểu tình nhân càng ngày càng chán ngắt, hắn đối với anh một chút dục vọng đều không có, tối đa cũng chỉ là thông qua gương mặt kia để nhớ tới một người khác.

Trong mắt Tô Dĩ Trần đã từng có ánh sáng lấp lánh, nhớ khi anh đến Cố gia được ba tháng đã từng lôi kéo hắn chỉ vào vườn hoa ở hậu viện nói:

- Em muốn dùng sân sau nhà chúng ta để làm nơi trồng hoa hồng!

Ánh mắt Cố Hàn Chu lạnh như hàn băng, hắn cảm thấy nên nhắc nhở đối phương một chút về thân phận của mình, đừng để Tô Dĩ Trần được một tấc lại muốn tiến một thước:

- Đây không phải là nhà cậu.

Cố Hàn Chu không nhớ rõ Tô Dĩ Trần đã phản ứng ra sao.

Nhưng từ đó trở đi Tô Dĩ Trần càng ngày càng hiểu chuyện, càng ngày càng quan tâm, càng ngày càng nhẫn nhục chịu đựng, cũng càng ngày càng trở nên tẻ nhạt.

Dù cho những điều Tô Dĩ Trần làm đều là vì yêu hắn, muốn khiến hắn vui lòng, kể cả bắt chước Túc Túc... Cũng đều làm Cố Hàn Chu cảm thấy anh vô cùng thiếu ý tứ.

Tóm lại là kiểu —— ăn vào vô vị, bỏ đi thì lại tiếc.

Tô Dĩ Trần thì sao chứ?

So với Túc Túc mà nói, Tô Dĩ Trần chẳng là cái thá gì hết.

Cố Hàn Chu lắc lắc ly rượu, thầm nghĩ chỉ có nhân tài ưu tú mới có thể lọt vào mắt xanh của hắn, hắn nhìn người từ trước đến nay đều rất chuẩn.

Túc Túc mới chính người bạn đời hoàn hảo mà hắn muốn.

___
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.