- Tô Dĩ Trần, cậu cho rằng cậu là ai?!?
- Cậu không có tư cách đụng vào đồ của Bùi Túc Nguyệt!
- Hay là ỷ vào việc mặt cậu cùng Túc Túc giống nhau đến mấy phần, ỷ vào tôi dung túng cậu, cậu liền cho là mình có thể một tấc lại muốn tiến một thước sao?
Cố Hàn Chu mỗi chữ mỗi câu trách cứ đều giống như lưỡi kiếm sắc bén, trong mắt của hắn là hàn khí lạnh thấu xương, cảm giác áp bách khi kẻ bề trên nổi giận dời núi lấp biển mà đến, cao ngạo xen lẫn tức tối trong ánh mắt khiến hắn trông vô cùng đáng sợ. Phải biết không mấy ai có thể chịu được lửa giận của tổng giám đốc tập đoàn Cố thị.
Cố Hàn Chu hiếm khi nổi giận như vậy, nhưng hôm nay Tô Dĩ Trần lại bất cẩn làm vỡ bình hoa cổ quý giá mà Bùi Túc Nguyệt đưa đến Cố gia trước khi ra nước ngoài. Đó là lễ vật mà Túc Túc tặng hắn, là nơi hắn ký thác nỗi mong nhớ đối với Túc Túc đang ở nơi đất khách quê người.
Mỗi lần trông thấy cái bình hoa này, hắn liền nhớ tới đôi mắt xinh đẹp kiêu kỳ của Túc Túc, thế nhưng, "kỷ vật” của hắn giờ đã bị đập vỡ. Cộng thêm việc làm ăn hôm nay không như ý muốn, tính tình hắn vốn kém, nhiều chuyện xấu liên tiếp xảy ra như vậy thì hỏi sao hắn không phát điên cho được?
Đầu óc Tô Dĩ Trần trống rỗng, cần cổ trắng nõn tinh tế mà yếu ớt của anh bị bàn tay to lớn của đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-nguyet-quang-van-nhan-me-he-voi-the-than/3487712/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.