Cố Cẩn vào cuối ngày thứ năm mới trở về, khoảnh khắc bước vào cửa, đồng hồ điện tử treo ở khu vực huyền quan vừa đúng lúc hiển thị thời gian nửa đêm, ngày thứ năm kết thúc, ngày thứ sáu vừa mới bắt đầu. Hắn vẫn mặc áo sơ mi và quần âu như ngày rời đi, cầm máy tính và chiếc vali xách tay, Thiệu Nguyên đang thức đêm ở trong phòng vẽ tranh nghe thấy tiếng động mở cửa, liền lập tức ném hết bút vẽ xuống đất, chạy như bay đến cửa nhà.
"Tại sao còn chưa ngủ? Không thể thức đêm như vậy ——"
Cố Cẩn nói chưa nói xong đã bị Thiệu Nguyên ôm chặt vào trong lòng, mặc dù chỉ đi công tác hai ngày, nhưng Thiệu Nguyên lại giống như đã rất lâu không nhìn thấy hắn, ôm lấy eo của hắn gắt gao không buông, dường như còn hơi run rẩy. Cố Cẩn bỗng nhiên cảm thấy hơi nghi hoặc, nhưng hắn vẫn thuận theo cậu, đặt túi hành lí lên chiếc tủ ở khu vực huyền quan, sau đó dang tay ôm Thiệu Nguyên, một bàn tay vỗ vỗ lưng cậu, chỉ dựa vào xúc cảm, Cố Cẩn liền biết hai ngày này Thiệu Nguyên chắc hẳn không ngoan ngoãn ăn cơm đúng giờ, làm việc và nghỉ ngơi cũng không theo quy luật.
Lại còn bắt đầu hút thuốc.
Cố Cẩn thoáng đẩy Thiệu Nguyên ra một chút, nhìn đôi mắt trong veo của vị họa sĩ trẻ tuổi, gương mặt cậu còn có vẻ rất tủi thân, hắn đột nhiên cảm thấy vừa buồn cười lại vừa đáng yêu, không nhịn được nựng hai má của Thiệu Nguyên, nhẹ giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Quá trình sáng tác không thuận lợi sao? Hay là khi ra ngoài ăn cơm gặp phải chuyện gì không vui?" Cố Cẩn nhích lại gần, cọ chóp mũi lên chóp mũi của Thiệu Nguyên, tựa như hai con động vật nhỏ ngửi ngửi lẫn nhau để an ủi đối phương, "Ra ngoài bị con mèo nào ở ven đường dọa sao?"
Thiệu Nguyên không được loài mèo yêu thích lắm, kể cả khi cậu có lòng tốt muốn nhặt nuôi một con mèo hoang cũng đều bị chúng quay lưng bỏ đi.
Thiệu Nguyên nhìn Cố Cẩn, người thiếu niên có vẻ mặt vừa dịu dàng vừa bao dung, đôi mắt chỉ phản chiếu hình ảnh của cậu. Cậu hơi khép mi, buồn buồn lại tủi thân nói: "Anh nhớ em."
Cố Cẩn nghiêng mặt, hôn lên đôi môi có chút lạnh lẽo của Thiệu Nguyên: "Ừm, em cũng nhớ anh." Tay hắn lướt qua vùng eo của Thiệu Nguyên, khẽ khàng hỏi, "Anh lạnh quá, trước tiên đi tắm nước nóng nha?"
Thiệu Nguyên lắc đầu: "Ôm anh một cái đi." Hắn vùi mặt vào hõm cổ của Cố Cẩn, giống như là một con mèo nhà bị vứt bỏ, thật đáng thương mà cũng thật bất lực, ấm ức nói, "Anh nhớ em nhiều lắm."
"Được." Cố Cẩn nâng mặt Thiệu Nguyên lên, một lần nữa môi lưỡi giao hòa với người yêu của mình.
Hai bóng người dưới ánh đèn ấm áp chiếu rọi, dây dưa quấn quýt nhau ở khu vực huyền quan thật lâu, Thiệu Nguyên treo ở trên người Cố Cẩn, khóc thút tha thút thít, tay chân đều nhũn ra.
Đồng hồ điện tử treo ở khu vực huyền quan đã hiển thị hai giờ sáng.
Cố Cẩn nửa kéo nửa ôm đưa Thiệu Nguyên vào phòng tắm, chỉnh chế độ nước ấm rồi mở vòi sen ra. Hắn nhìn thấy Thiệu Nguyên như một con mèo bị động vật hai chân dụ dỗ đến phòng tắm, cả người căng thẳng co lại, rúc vào một góc bồn tắm, hắn không nhịn được bật cười, giơ vòi hoa sen lên để nước ấm phun đầy đầu Thiệu Nguyên, Thiệu Nguyên giật mình một cái, gương mặt tràn đầy vẻ không thể tin được nhìn Cố Cẩn.
Thật sự rất giống như mèo, một con mèo nhà ngoan ngoãn, nhát gan, khiến người ta thương yêu.
Cố Cẩn cười lớn tiếng: "Lại đây nào, tắm rửa sạch sẽ, sau đó đi ngủ." Hắn kéo Thiệu Nguyên đến bên thành bồn tắm, để đối phương quay lưng về phía hắn, động tác nhẹ nhàng gội đầu cho Thiệu Nguyên, cẩn thận gỡ những sợi tóc đang hơi rối vào nhau, "Tóc mọc dài ra nhiều rồi, có muốn cắt bớt không?"
Thiệu Nguyên cảm nhận được những đầu ngón tay của Cố Cẩn xuyên qua sợi tóc, lắc lắc đầu: "Tạm thời không được." Cậu hơi nhích về phía sau, tựa lưng lên ngực Cố Cẩn, ngửa đầu nhìn gương mặt Cố Cẩn.
"Làm sao vậy?" Cố Cẩn cũng không ngăn cản động tác của cậu, mặc cho bọt của dầu gội cọ lên cổ và trên cằm chính mình, cứ duy trì một tư thế cực kỳ bất tiện như vậy giúp Thiệu Nguyên gội sạch đầu.
"Cố Cẩn, em đối với anh thật tốt." Thiệu Nguyên nói.
"Anh là người yêu của em, em đối xử tốt với anh không phải là chuyện rất bình thường sao?" Cố Cẩn hơi khó hiểu quay đầu đi, sau khi xác nhận bọt nước đều đã được rửa trôi sạch sẽ, hắn giơ tay che khuất đôi mắt Thiệu Nguyên, nói "Nín thở vài giây." Sau đó dùng nước ấm rửa trôi một ít bọt trắng vương trên mặt Thiệu Nguyên.
"Được rồi." Hắn dời tay đi chỗ khác, đôi mắt đang mở to của Thiệu Nguyên lại hiện rõ, cặp mắt màu nâu nhạt trong veo kia lấp lánh ánh sáng, phản chiếu hình bóng của mỗi hắn.
Cố Cẩn không kiềm chế nổi nữa, cúi đầu xuống chạm môi lên cặp mắt kia.
***
Có lẽ bởi vì Cố Cẩn đã trở lại, Thiệu Nguyên hồi phục được một chút sức sống, buổi sáng sau rời giường ăn cơm, cậu đeo ba lô đến trường học. Những sinh viên giống như cậu, các giáo viên phần lớn đều mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ cần điểm chuyên cần không thấp đến mức quá đáng, kết quả thi cuối kỳ cũng không tệ đến mức học lại, thì bọn họ sẽ không làm gì khó dễ cậu. Cũng may Thiệu Nguyên là một sinh viên có thiên phú tốt nhưng cũng biết cố gắng nỗ lực, điểm chuyên cần vẫn ở trong mức độ có thể chấp nhận được, kết quả thi cuối kỳ thì bất kể là thi lý thuyết hay thi thực hành đều rất xuất sắc.
Sau khi Thiệu Nguyên ngồi vào phòng học chung, lấy ra những quyển sách phải dùng trong hôm nay, cậu cảm giác cả người vẫn thấy rất khó chịu, lần này không chỉ có eo đau, mà đầu gối cũng đau, thời điểm buổi sáng tỉnh dậy, đầu gối còn xanh tím một mảng, chỉ hơi chạm nhẹ vào một chút thôi cũng khiến cậu nhức đến mức toàn thân mồ hôi lạnh.
Lần sau không thể làm quá đáng như thế.
Thiệu Nguyên hoàn thành xong chương trình học hôm nay trong trạng thái thất thần, sau khi tan học cậu xách theo ba lô đi đến quán bar, chờ đợi Cố Cẩn tan tầm, hai người cùng nhau về nhà.
Cậu thích cảm giác hai người sóng vai đi trên con đường buổi đêm, xung quanh yên tĩnh đến mức như thế giới này chỉ còn lại có hai người bọn họ.
"Cố Cẩn sau này sẽ thích những người khác sao?" Thiệu Nguyên nhìn cái bóng của chính mình, lơ đãng hỏi.
Cố Cẩn nghĩ nghĩ một lát, đáp: "Em không thể cho anh một đáp án đảm bảo tuyệt đối, như kiểu em vẫn sẽ luôn thích anh như bây giờ." Hắn vẻ mặt điềm tĩnh ung dung, lời nói cũng phi thường bộc trực thành khẩn, "Giống như lúc còn nhỏ, mọi người hay nói lớn lên muốn kết hôn với bạn học cùng lớp mẫu giáo, nhưng sau khi lớn lên thật rồi thì có lẽ bạn học kia ngoại hình như nào cũng không thể nhớ nổi." Hắn nhìn Thiệu Nguyên, đôi mắt sáng ngời, "Cho nên em không thể nói, em sẽ mãi mãi thích anh."
Thiệu Nguyên ngẩn người ra một lúc, cảm thấy câu trả lời này quả thực rất chính xác với phong cách của Cố Cẩn, hắn rất dịu dàng, nhưng cũng rất lạnh lùng, đồng thời đối xử với mỗi người đều thực thẳng thắn chân thành. Vô số người khi đối mặt với vấn đề này đều sẽ trả lời bằng một câu hứa hẹn "mãi mãi", nhưng trên đời không có mấy ai có thể thật sự thực hiện được "mãi mãi".
"Nhưng hiện tại em thích anh." Cố Cẩn tạm dừng mấy giây, tựa hồ đang suy nghĩ. Hắn ngừng bước chân lại, vẻ mặt như vừa ý thức được một chuyện gì đó, trầm ngâm thêm một lát, đợi khi hắn ngẩng đầu lên lần nữa, liền nở nụ cười với cậu, "Em yêu anh, Thiệu Nguyên —— Bất luận tương lai sẽ như thế nào, lúc này em yêu anh, ngày mai cũng yêu anh."
Thiệu Nguyên ngây ngẩn cả người, trên mặt bắt đầu nóng bừng, sau khi cậu và Cố Cẩn hẹn hò thì cậu chưa từng nghe thấy hắn thẳng thắn trực tiếp tỏ tình như thế bao giờ —— Ngay cả đời trước, cậu cũng chưa từng nghe thấy Cố Cẩn tỏ tình với An Phi Vũ như vậy.
Cố Cẩn giống như nước, giống như không khí, an tĩnh bình thản, ở tất cả mọi nơi, hắn dùng hành động bày ra sự yêu thích và quan tâm của hắn, nhưng lại rất hiếm khi dùng ngôn ngữ trực tiếp bày tỏ tình cảm.
Thiệu Nguyên dưới cái nhìn chăm chú Cố Cẩn, lỗ tai cũng bắt đầu ửng đỏ.
"Anh không đáp lại em sao?" Cố Cẩn hơi hơi cúi đầu, có chút mất mát nhìn hắn.
"Anh ——" Thiệu Nguyên thoáng cao giọng, cậu rất muốn đáp lại Cố Cẩn, nhưng cảm tình Cố Cẩn vừa thuần khiết vừa nồng nhiệt, hoàn toàn khác hẳn với cậu. Cậu vốn dĩ chính là bởi vì những nguyên nhân khác nhau mà tiếp cận Cố Cẩn, lại bởi vì tự cảm thấy dục vọng chiếm hữu của chính mình thật ti tiện nên thật sự không có cách nào đáp lại cảm tình chân thành tha thiết của Cố Cẩn.
"Anh ——" Giống như có thứ gì đó chặn ở trong cổ họng, rõ ràng là một câu nói rất đơn giản, thậm chí chỉ là một chữ "Thích" thôi, nhưng Thiệu Nguyên hiện tại vẫn không thể nào nói ra được dưới ánh mắt đầy chờ mong của Cố Cẩn.
"Không sao đâu." Cố Cẩn cũng không làm Thiệu Nguyên cảm thấy khó xử, hắn ôm lấy Thiệu Nguyên, ngón tay luồn vào mái tóc đã hơi mọc dài của cậu, đêm hôm qua gội đầu xong vẫn còn vương vấn mùi hương thơm mát, "Không sao đâu, em ngày mai yêu anh, ngày hôm sau nữa vẫn yêu anh như cũ, thậm chí tháng sau, năm sau —— Em sẽ nhận được câu trả lời của anh, chúng ta còn có rất nhiều rất nhiều thời gian."
Không biết là sự hổ thẹn hay áy náy khiến hốc mắt Thiệu Nguyên bắt đầu cay cay, cậu nghĩ, tại sao người này lại có thể tốt đến như vậy? Nếu hắn hơi xấu xa một chút, chỉ có một chút thôi cũng được, thì đời trước cũng sẽ không khiến cậu cảm thấy chính mình giống như nước bùn vô dụng. Nếu hắn không hoàn mỹ một chút thì tốt rồi, cho dù hắn chỉ thoáng nổi giận thôi cũng được, cậu hiện tại cũng sẽ không cảm thấy chính mình ti tiện đáng xấu hổ, không hề xứng đôi với hắn.
Cậu có được một người tốt như thế, còn muốn hắn tiếp tục là của mình mãi mãi về sau.
Thế nhưng ngay cả việc khiến Cố Cẩn vui vẻ, nói dối lừa gạt một câu thôi cậu cũng không thể làm được.
Thiệu Nguyên rầu rĩ hỏi: "Cố Cẩn thật biết nói những lời âu yếm, em trước đây đã từng hẹn hò với ai chưa?"
"Chưa đâu, Thiệu Nguyên là người yêu đầu tiên của em đó." Cố Cẩn hôn hôn trán của Thiệu Nguyên, nắm lấy tay Thiệu Nguyên, tiếp tục đi về hướng ngôi nhà của cả hai, "Nhưng mà quả thật trước kia em từng cảm nắng một người, thời điểm mới gặp Thiệu Nguyên vẫn đang còn thầm thích người kia." Hắn quay đầu sang quan sát biểu cảm của Thiệu Nguyên, "Anh có ghen không?"
Sẽ không.
Thiệu Nguyên nghĩ, trái lại cậu cảm thấy hơi tò mò, An Phi Vũ theo đuổi Cố Cẩn nhiệt tình phô trương, miệt mài kiên trì hơn một năm mới đổi được câu nói "Thử xem" mà Cố Cẩn miễn cưỡng nhả ra. Một người như Cố Cẩn, cư nhiên cũng có lúc thầm thích một người.
"Là người như thế nào vậy?" Thiệu Nguyên hiếu kỳ hỏi.
"Anh không tỏ ra ghen tuông, em thấy hơi hụt hẫng đó." Cố Cẩn bày ra vẻ mặt cực kỳ tủi thân, hắn còn chưa tròn mười chín tuổi, theo xã hội bây giờ mà nói vẫn là một người thiếu niên chưa đủ chín chắn, hắn để lộ biểu cảm trẻ con như vậy sẽ chỉ khiến hắn càng trở nên đáng yêu hơn. Cố Cẩn suy nghĩ một lúc rồi trả lời, "Là một người rất......". Hắn tạm dừng chốc lát, tựa hồ trong nháy mắt chưa thể tìm được từ ngữ nào thích hợp để miêu tả đối phương, "...Như một cơn lốc, hoặc như một lưỡi dao, là một người vừa cuồng bạo vừa sắc bén giống vậy."
"Trước kia vào thời điểm em suýt chút nữa chìm vào vực sâu không đáy, chính người đó đã kéo em lên." Gương mặt của Cố Cẩn trở nên êm đềm, nhớ lại một khoảng thời gian thơ ấu không mấy sáng sủa, "Mặc dù cách thức rất thô bạo, nhưng quả thật đã cứu vớt em."
"Người đó như một cơn lốc có thể xé rách tất cả, tự do không trói buộc, lại như một lưỡi dao sắc bén có thể cắt đứt tất cả, không hề sợ hãi điều gì."
Cố Cẩn nói: "Thiệu Nguyên cũng sẽ thích người đó —— Chúng ta đều khát khao ánh sáng cô ấy mang lại."
Thiệu Nguyên nói: "Nghe có vẻ là một người rất mạnh mẽ." Là kiểu người mà cậu không có cách nào trở thành.
"Đó là lãnh đạo trực tiếp của bọn em, nhưng lại không quản lý bọn em mấy," Cố Cẩn cười rộ lên, "Nếu như có cơ hội, nếu như anh đồng ý, em muốn giới thiệu anh với cô ấy." Cố Cẩn dần dần nói chậm lại, nhưng phi thường trịnh trọng, "Anh là người yêu của em, là bạn đời tương lai của em, em yêu anh, cho nên em muốn cô ấy biết đến anh."
Thiệu Nguyên lập tức thấy hơi căng thẳng: "A?" Hắn cũng không hề suy nghĩ việc người yêu của mình muốn giới thiệu mình với mối tình đầu của hắn có phải là một việc hơi kì quái hay không.
"Không cần hồi hộp như thế, mặc dù cách làm việc có hơi thô bạo, nhưng cô ấy là một người rất thân thiện dễ gần, chỉ cần đừng nhắc tới chiều cao với cô ấy là được rồi." Cố Cẩn như nghĩ tới một chuyện rất thú vị, "Mặc dù xét theo nữ giới, chiều cao của cô ấy không tính là lùn, nhưng cô ấy khi nào cũng cảm thấy vẫn chưa đủ, ai dám nhắc tới chiều cao của cô ấy nhất định sẽ bị đánh."
—— Nữ giới.
"...... Em trước đây thích con gái sao?" Thiệu Nguyên đột nhiên ngừng lại, nhìn Cố Cẩn một cách thấp thỏm. (*)
Cố Cẩn lắc lắc đầu: "Em trước đây thích cô ấy."
Hắn kéo tay của Thiệu Nguyên, hôn lên những ngón tay mảnh khảnh thon dài kia.
"Hiện tại, em yêu anh."
—------------------------------------
Chú thích
(*) Ở trong tiếng Trung, cách phát âm từ "cô ấy" (她)và "anh ấy" (他) giống nhau, cho nên ban đầu khi Cố Cẩn kể về tình đầu, Thiệu Nguyên tưởng là nam. Sau khi biết là nữ thì bạn lại lo lắng kiểu như Cố Cẩn trước đây thích nữ, thì liệu tình cảm em ấy dành cho mình có phải nhất thời không.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]