Chương trước
Chương sau
Bạch nguyệt quang và cái bóng của hắn (4)

Edit: 1kiss

————————————————–

Sau khi trở thành người yêu của Cố Cẩn, hình thức ở chung của hai bọn họ tựa hồ cũng không có gì thay đổi mấy, nhưng Cố Cẩn bắt đầu ngủ lại ở nhà Thiệu Nguyên. Khi tiến vào phòng vẽ tranh hắn vẫn sẽ gõ cửa như cũ, nhưng lúc tiến vào phòng ngủ thì không cần phải thông báo trước nữa, biện pháp để khiến cậu rời khỏi giường và tạm thời ngừng việc vẽ tranh lại cũng đổi từ lôi kéo biến thành những nụ hôn sâu luyến quyến ngọt ngào.

Sau khi ở chung Thiệu Nguyên mới biết được, Cố Cẩn ngoài làm thêm ở quán bar ra còn có một công việc khác ở bên ngoài. So với làm nhân viên pha chế ở quán bar, công việc không cần chấm công đúng giờ này mới thực sự mang lại nguồn thu nhập chủ yếu cho hắn. Thiệu Nguyên đoán có lẽ là công việc liên quan đến viết lách, hắn đại đa số thời gian đều ngồi ở trước laptop, dùng máy tính và điện thoại di động để liên lạc với người khác về công việc. Cố Cẩn chuyển máy tính tới phòng vẽ tranh của Thiệu Nguyên, dọn dẹp một góc rồi đặt một chiếc bàn làm việc, thời điểm mà Thiệu Nguyên đang say mê vẽ tranh ở phòng vẽ tranh, Cố Cẩn liền cũng miệt mài làm việc trên chiếc bàn ở một góc phòng.

Cố Cẩn thỉnh thoảng sẽ đi công tác, mà thời gian đi công tác có lúc sẽ rất đột ngột, buổi sáng hai người còn đang quấn quýt âu yếm ở trong phòng khách, cơm trưa còn chưa kịp ăn xong, Cố Cẩn đã nhận được thông báo phải đi công tác, buổi chiều hắn liền xách theo một túi hành lý đơn giản đi ra khỏi cửa.

Dưới sự đồng ý của Cố Cẩn, Thiệu Nguyên đã từng xem qua những thứ mà Cố Cẩn viết, nội dung đề cập đến rất nhiều phương diện, mà cách dùng từ cũng vô cùng nghiêm túc, giống như là tổng kết báo cáo công việc, lại giống như là bản thảo tin tức.

"Em là phóng viên sao?" Thiệu Nguyên cảm thấy hơi nghi hoặc.

"Không phải." Cố Cẩn khóe miệng hơi cong lên, dọn dẹp lại văn kiện ở trên bàn, "Nhưng nếu như phải miêu tả thì......" Hắn nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó nói tiếp, "Thì cũng gần giống như kiểu thám tử tư nhân?"

Thiệu Nguyên im lặng trong chốc lát mới trả lời: "Ở đất nước chúng ta, nghề nghiệp này hình như không hợp pháp mà?"

"Cho nên mới nói là giống như kiểu vậy thôi, cũng không phải thật sự là thám tử tư nhân."

Cố Cẩn khép máy tính lại, nhìn nhìn Thiệu Nguyên, giơ tay ôm chầm lấy người thanh niên trước mặt, chiều cao của hai bọn họ không khác biệt lắm, Cố Cẩn vùi mặt mình vào chỗ hõm vai của Thiệu Nguyên, cọ cọ như một chú mèo, mái tóc ngắn màu đen sượt qua gương mặt Thiệu Nguyên, khiến cậu có chút ngứa. Thiệu Nguyên không kìm được cũng ôm lấy eo Cố Cẩn, đồng thời một bàn tay nâng lên xoa xoa đầu hắn, xúc cảm giống như chạm vào phần lông bụng của chú mèo, vừa mềm mại vừa ấm áp.

Cố Cẩn từ trước đến nay rất trầm ổn, chỉ có những khoảnh khắc phải đi công tác khẩn cấp này mới có thể để lộ ra thần thái như vậy, giống như một loài động vật họ mèo không thể không ra cửa kiếm ăn, nhưng vẫn cố chấp muốn đi dạo quanh những vật mà nó sở hữu thật nhiều lần, để chúng nó đều lây dính mùi của mình.

Cũng chỉ có những khoảnh khắc này, Thiệu Nguyên mới có thể cảm nhận được chính mình cũng là một thứ quan trọng của Cố Cẩn.

Hai người bọn họ đứng ở bên cạnh bàn sách hôn nhau thật lâu, giống như bao đôi tình nhân đang yêu nhau đắm say khác, chỉ một chút tình ý nóng bỏng cũng có thể bốc cháy thành ngọn lửa lớn, một nụ hôn nồng nàn và dịu dàng cũng có thể biến thành những cái chạm của ái dục.



Thiệu Nguyên nắm chặt bờ vai của Cố Cẩn, vì vận động quá mãnh liệt mà áo sơ mi nhăn nhúm, hơi thở gấp gáp. Cậu giống như một cây thực vật sắp khô héo, hoặc giống như sinh vật ký sinh nào đó, bắt buộc phải leo lên cuốn lấy người Cố Cẩn mới có được năng lượng để tiếp tục sinh trưởng.

Thời gian Cố Cẩn đi công tác cũng không quá lâu, hắn sẽ cố hết sức để trở về vào ngày thứ sáu, một mặt là bởi vì thứ sáu bắt đầu công việc làm thêm quán bar, một mặt khác là bởi vì hắn tựa hồ cũng không muốn tốn cả một tuần chỉ để chạy đi chạy lại trên đường công tác, hắn muốn dành thời gian bên ở cạnh chăm sóc Thiệu Nguyên hơn. Hắn mỗi giây mỗi phút đều lo lắng Thiệu Nguyên có đang vì bùng nổ cảm hứng mà lại nhốt mình ở trong phòng vẽ tranh vài ngày không thiết tha ăn uống gì không, cuối cùng phải để cho giáo viên hoặc bạn học phát hiện ra Thiệu Nguyên đã lâu không đi học cũng không xin nghỉ, gọi điện thoại cũng không bắt máy, mới vội vàng chạy đến cạy cửa nhà, đưa cậu vào bệnh viện.

"Phải ăn cơm đúng giờ đó?" Cố Cẩn kéo theo hành lý, đứng ở trước cửa luôn miệng dặn dò Thiệu Nguyên, "Trong thời gian công tác có khả năng em không thể gọi điện thoại cho anh được, nhưng em sẽ đúng giờ gửi tin nhắn cho anh, cho nên nhớ kỹ phải xem di động, không được quá trầm mê sáng tác nha?"

Thiệu Nguyên gật gật đầu: "Chúc em thuận buồm xuôi gió, công tác thuận lợi."

Cố Cẩn nhìn chằm chằm Thiệu Nguyên một lúc, sau đó lại nhích đến gần hôn môi Thiệu Nguyên, giống như động vật hoang dã luyến tiếc rời đi sào huyệt của nó.

"Mỗi ngày đều phải nhớ tới em đó."

***

Những ngày Cố Cẩn không ở nhà, tinh thần Thiệu Nguyên càng sa sút hơn so với lúc trước, cả ngày chỉ ở phòng vẽ tranh cưỡng ép linh cảm và thể lực của chính mình, mãi cho đến khi nào Cố Cẩn gửi tin nhắn đến, giống như chỉ thị Thiệu Nguyên sinh hoạt hằng ngày, mới khiến cậu ngoan ngoãn nghe lời đi ăn cơm và ngủ nghỉ.

Cố Cẩn còn tốt đẹp hơn cả trong tưởng tượng của cậu.

Thiệu Nguyên nhìn di động hiện lên một tin nhắn, đó là tin nhắn Cố Cẩn gửi tới nhắc nhở cậu phải ăn cơm, bỗng nhiên lại nghĩ như vậy.

Lúc ấy, cậu muốn có được Cố Cẩn, chẳng sợ chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi cũng được, cậu cũng muốn có được Cố Cẩn. Hoặc là sau khi có được, trở thành một người như hắn.

Nhưng hiện tại cậu muốn Cố Cẩn là của mình, luôn luôn là của mình.

Vì cậu không thể trở thành Cố Cẩn, cho nên cậu muốn Cố Cẩn là của mình.

Thiệu Nguyên che mặt, nằm cuộn tròn ở trong phòng vẽ tranh, cậu tự thấy bản thân đúng là một người vừa ti tiện vừa tồi tệ, cho nên đời trước mới bị chính người mình thích chán ghét, bị những người khác bài xích khinh thường, ngay cả Cố Cẩn hiện tại, cũng là vì chỉ lớp ngụy trang vô hại của cậu mà thích cậu. Nếu Cố Cẩn biết cậu thực chất chỉ là một người tự ti và tẻ nhạt, giống như nước bùn không hề có giá trị, Cố Cẩn sẽ còn thích cậu sao?

Cậu có thể khẳng định, Cố Cẩn sẽ không xa lánh cậu, không xem thường cậu, cũng sẽ không căm thù cậu, nhưng nếu như vậy, cậu còn có thể nhận được những cái ôm ấm áp và nụ hôn dịu dàng của Cố Cẩn không?

Thiệu Nguyên nhìn về phía tờ lịch, học kỳ này đã sắp phải kết thúc rồi, đợi đến học kỳ sau, An Phi Vũ sẽ tới nhập học.



Đó là một thiếu niên có gia thế xuất sắc, tướng mạo nổi bật, nhiệt tình hào phóng, là người yêu và bạn đời định mệnh của Cố Cẩn ở đời trước. Khác với kẻ tiếp cận Cố Cẩn với mục đích riêng như Thiệu Nguyên, có lẽ thời điểm bọn họ gặp nhau, An Phi Vũ vẫn sẽ yêu Cố Cẩn vô điều kiện từ cái nhìn đầu tiên, có lẽ Cố Cẩn sẽ rung động trước sự chủ động, nhiệt tình theo đuổi của An Phi Vũ.

Cố Cẩn sẽ nói với Thiệu Nguyên một cách áy náy, hắn đã thích người khác mất rồi, sau đó dùng thái độ ôn hòa và thẳng thắn nhất chia tay với cậu, hắn sẽ không trốn tránh, mà thật nghiêm túc, chân thành xin lỗi Thiệu Nguyên.

Thiệu Nguyên không có cách nào để níu giữ Cố Cẩn, bởi vì Cố Cẩn vốn dĩ là do cậu dùng thủ đoạn ti tiện trộm lấy.

"...... A, phiền phức quá."

Những suy nghĩ lộn xộn khiến Thiệu Nguyên không thể tập trung nổi tinh thần, cậu bực bội gãi gãi tóc, lại nhìn tin nhắn do Cố Cẩn gửi tới, nhắc nhở cậu phải ăn thêm chút trái cây. Thiệu Nguyên cầm di động đi đến phòng bếp, mở tủ lạnh ra, phát hiện trái cây ngày hôm qua đã ăn hết rồi, trong lúc nhất thời cảm thấy hơi tủi thân. Cậu đóng tủ lạnh lại, đầu dựa vào cánh tủ thở dài, sau đó khẽ vuốt mặt, thay giày đi xuống lầu, đến một siêu thị mini mua trái cây.

Đi vào trong siêu thị mini, Cố Cẩn lại gửi thêm một tin nhắn, nói với cậu mùa này quả bưởi còn chưa chín hẳn, những quả bưởi khác ở siêu thị đều là hàng cũ, không được lười biếng vì quả bưởi có thể để lâu mà mua quả bưởi, hiện tại có thể mua mấy trái đào về ăn.

Thiệu Nguyên nhìn chằm chằm quả bưởi trong tay, sau đó thả nó trở về chỗ cũ, xoay người chọn mấy trái đào cho vào túi. Lúc tính tiền, ánh mắt cậu đảo qua hàng thuốc lá ở sau lưng nhân viên thu ngân, do dự một lát, rồi dưới ánh mắt dò xét của nhân viên thu ngân kia, nói: "Lấy giúp tôi một bao thuốc, cảm ơn."

***

Thiệu Nguyên đã từng nghiện thuốc lá, còn nghiện rượu.

Sau khi trùng sinh, có lẽ là vì để đến gần Cố Cẩn hơn, cậu chưa từng đụng lại vào bất kỳ đồ vật nào có chứa cồn, mà không chỉ không uống đồ vật có chứa cồn, cậu cũng chưa hề hút thuốc lần nào. Vào những ngày cậu nhốt mình trong phòng vẽ tranh mải mê sáng tác họa phẩm, cầm bút vẽ lên, cậu sẽ lại hồi tưởng bộ dáng đời trước của mình, bởi vì nghiện rượu dẫn đến chứng bệnh ngón tay liên tục run rẩy, không thể cầm vững cọ màu.

Thật sự rất chật vật.

Thiệu Nguyên dựa vào cửa sổ, đốt một điếu thuốc lá, điếu thuốc lá mang theo một chút hương bạc hà mát lạnh, tuy rằng đây là lần đầu tiên cậu hút thuốc ở đời này, nhưng cậu vẫn thuần thục thở ra một làn khói, không hề bị sặc.

Hút thuốc sẽ gây nghiện, uống rượu cũng vậy.

Thiệu Nguyên cắn cắn đầu thuốc lá, quay đầu nhìn về phía cửa phòng vẽ tranh, cậu không hề đóng cửa, nên có thể nhìn thấy phòng ngủ tối tăm vì không bật đèn. Nếu Cố Cẩn đang ở nhà, hắn sẽ luôn mở ánh đèn vàng ấm áp trong phòng ngủ lên, như vậy thì ngay khi Thiệu Nguyên vừa thức đêm vẽ tranh xong, vừa mở cửa ra sẽ không phải thấy quang cảnh tất cả tối đen như mực.

—— Cố Cẩn cũng sẽ gây nghiện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.