Sắc đỏ trên mặt Thẩm Thư Vân dần dần rút đi, anh thong thả chớp mắt, nhàn nhạt nói: “Đúng vậy.”
Ninh Vãn sắc mặt càng trắng thêm, ngồi xổm xuống, từ dưới lên trên nhìn chằm chằm Thẩm Thư Vân, một đôi ngươi lập loè như sói, nhìn chằm chằm khiến sống lưng Thẩm Thư Vân lạnh buốt sau đó lan khắp người. Thật lâu sau, Ninh Vãn mân khẩn môi mỏng mở ra, như cầu xin anh ở lại nói: “Không đi không được sao?”
“Đúng vậy.” Thẩm Thư Vân cười nhạo một tiếng, mặt mày ôn nhuận cất giấu sự bực bội không dễ phát hiện “Chúng ta không phải ly hôn sao?…… Tôi đi nơi nào đâu liên quan đến cậu?”
“Anh sợ em đi quá xa, anh tìm không thấy em.”
Tâm Thẩm Thư Vân đột nhiên nhảy dựng, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói thêm cái gì, đành phải duỗi tay xếp gọn xấp tài liệu trên bàn bị Ninh Vãn đặt loạn. Trang giấy sắc mỏng như lưỡi dao, cắt một đường trên ngón trỏ, làn da tuyết trắng thoáng chốc rỉ ra những giọt máu như những viên huyết châu, như một đóa hồng mai trên trên nền tuyết, cực kỳ chói mắt.
Ninh Vãn hiểu rõ rồi, Thẩm Thư Vân hao hết tâm tư cũng muốn trốn tránh mình, đành nâng tay phải Thẩm Thư Vân, đưa ngón trỏ nơi có vết cắt đến trước mặt, vươn đầu lưỡi liếm mấy giọt máu rỉ ra, đầu lưỡi ướt nóng bao lấy ngón tay, hơi nóng phả lên ngón tay hơi đau không khỏi làm Thẩm Thư Vân khẽ run.
Có lẽ do nhiệt độ căn phòng hơi cao, hẳn là nên lắp một cái điều hòa thôi.
Thẩm Thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-nguyet-quang-huong-hoa-nhai/1106658/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.