Một tuần sau, Tiểu Dụ Đầu được hộ sĩ ôm từ lồng ấp ra, vạn hạnh chính là cơ thể so với đứa trẻ bình thương tuy có yếu ớt hơn xíu, nhưng cũng may không có bệnh bẩm sinh gì. Thẩm Thư Vân là Omega nam, tuy rằng bộ ngực bởi vì thời gian mang thai kích thích hormone phát đau, nhưng cũng không thể giống nữ tiết sữa, cho nên Tiểu Dụ Đầu chỉ có thể uống sữa bột.
An Như Hạc mới vừa cầm bình sữa đút cho Tiểu Dụ Đầu xong, Thẩm Thư Vân ôm Tiểu Dụ Đầu vào trong ngực, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nó. Tiểu Dụ Đầu cọ vào đầu vào vai Thẩm Thư Vân giọng khe khẽ phát ra mấy tiếng, một đôi mắt to như quả nho hơi hơi nheo lại, hình như mệt rồi.
“Tiểu Vân, về sau có tính toán gì không?”
Thẩm Thư Vân sửng sốt, rũ mắt, yên lặng một hồi lâu, mới mở miệng nói: “Con muốn mang đứa nhỏ này xuất ngoại đi.”
Lúc này đến phiên An Như Hạc nghẹn lời, ngập ngừng nói ra mấy chữ: “Sao đột nhiên như vậy?”
“Cũng không xem như đột nhiên,” Thẩm Thư Vân thanh âm thực nhẹ, như sợ dọa Tiểu Dụ Đầu “Chuyện này lúc con mang thai cũng suy nghĩ thật lâu, con muốn đi nước ngoài một là đổi hoàn cảnh công tác, hai là muốn đi giải sầu.”
An Như Hạc liếc mắt một cái liền hiểu ngay suy nghĩ trong đầu đứa con, ông rất muốn hỏi Thẩm Thư Vân một chút, rốt cuộc là muốn đi giải sầu, hay là muốn né tránh Ninh Vãn? Nhưng rốt cuộc không thể hỏi ra miệng, sợ như vậy sẽ không duyên cớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-nguyet-quang-huong-hoa-nhai/1106657/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.