Lúc Minh Yên đến hội sở là đã 8 giờ, hội sở Phong Hoa tọa lạc ở Nam Thành, là vị trí đắc địa tấc đất tấc vàng, là một tòa nhà theo hướng cổ điển, ánh đèn dưới màn đêm lấp lánh giống như hình trăng khuyết.
Phong Hoa ở Nam Thành nổi tiếng là hội sở xa hoa cao quý, cũng là địa điểm một đám con cháu thế gia thường ngày tụ tập, Minh Yên cầm túi xách, đứng dưới tán cây bông gòn trước hội sở, rũ mắt nhìn tin nhắn của Lam Hi qua Wechat.
"Úc thiếu, người đứng ở cửa kia có phải Minh Yên không?"
Úc Vân Đình dừng lại, tập trung nhìn, không phải Minh Yên thì còn là ai được nữa? Đệ nhất mỹ nhân Nam Thành, Minh Yên có độ nhận diện cực kì cao, trong đám con gái ở Nam Thành, chỉ có cô là cậy đẹp làm kiêu, ương ngạnh vô cùng, nhưng mà cho dù tính cách kiêu căng, làm không ít chuyện ngu xuẩn khiến người ta bật cười, thì cũng không ít con cháu dòng dõi thế gia thưởng thức nhan sắc này của cô.
Úc Vân Đình đối với cô gái ngu ngốc này luôn không quan tâm, hai ngươi tuy là cùng một thế giới, lại không có bất kì liên quan gì, hơn nữa mấy năm nay Úc Vân Đình ở Cambridge đọc sách, Minh Yên cũng đi theo lăn lộn, cuối cùng cũng lấy được cái bằng tốt nghiệp, nhưng cũng chỉ là cái bằng kém, cho nên cũng không có quen biết gì.
"Úc thiếu, anh trai cậu thật sự sẽ không cùng Minh gia kết giao đó chứ?" Một thiếu gia đứng bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-nguyet-quang-hac-tra-xanh/2640848/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.