Lúc Minh Yên đến hội sở là đã 8 giờ, hội sở Phong Hoa tọa lạc ở Nam Thành, là vị trí đắc địa tấc đất tấc vàng, là một tòa nhà theo hướng cổ điển, ánh đèn dưới màn đêm lấp lánh giống như hình trăng khuyết.
Phong Hoa ở Nam Thành nổi tiếng là hội sở xa hoa cao quý, cũng là địa điểm một đám con cháu thế gia thường ngày tụ tập, Minh Yên cầm túi xách, đứng dưới tán cây bông gòn trước hội sở, rũ mắt nhìn tin nhắn của Lam Hi qua Wechat.
"Úc thiếu, người đứng ở cửa kia có phải Minh Yên không?"
Úc Vân Đình dừng lại, tập trung nhìn, không phải Minh Yên thì còn là ai được nữa? Đệ nhất mỹ nhân Nam Thành, Minh Yên có độ nhận diện cực kì cao, trong đám con gái ở Nam Thành, chỉ có cô là cậy đẹp làm kiêu, ương ngạnh vô cùng, nhưng mà cho dù tính cách kiêu căng, làm không ít chuyện ngu xuẩn khiến người ta bật cười, thì cũng không ít con cháu dòng dõi thế gia thưởng thức nhan sắc này của cô.
Úc Vân Đình đối với cô gái ngu ngốc này luôn không quan tâm, hai ngươi tuy là cùng một thế giới, lại không có bất kì liên quan gì, hơn nữa mấy năm nay Úc Vân Đình ở Cambridge đọc sách, Minh Yên cũng đi theo lăn lộn, cuối cùng cũng lấy được cái bằng tốt nghiệp, nhưng cũng chỉ là cái bằng kém, cho nên cũng không có quen biết gì.
"Úc thiếu, anh trai cậu thật sự sẽ không cùng Minh gia kết giao đó chứ?" Một thiếu gia đứng bên cạnh Úc Vân Đình lộ ra vẻ mặt hâm mộ, đứa con nuôi Úc gia mới về nước kia quả là diễm phúc không cạn mà, vừa trở về đã lừa được đệ nhất mỹ nhân của Nam Thành rồi.
Úc Vân Đình không trả lời, lấy điện thoại ra nhắn tin Wechat.
"Anh với Minh Yên đêm nay có hẹn à?"
Úc Hàn Chi rất nhanh trả lời lại: "Không có."
"Mẹ nó, Minh Yên chắc chắn là hẹn Lam Hi ra ngoài, đôi cẩu nam nữ này không phải là cho anh đội nón xanh rồi chứ?"
Chỉ thấy một chiếc Maybach màu đen dừng ở cửa, Lam đại thiếu gia Lam Hi anh tuấn đẹp trai bước từ trên xe xuống, tuấn nam mỹ nữ cùng đứng dưới cây bông nở rộ của tháng tư, đẹp như một bức tranh.
Úc Vân Đình khóe môi câu lên nụ cười, vẻ mặt treo lên toàn là ý xem diễn, chụp gửi cho Úc Hàn Chi một tấm ảnh: "Chúc mừng anh, mới về nước hai tháng trên đầu đã có một thảo nguyên xanh ngát."
Úc Hàn Chi không có trả lời lại.
"Úc thiếu, chúng ta có cần đi lên cho tên Lam Hi kia một trận không?" công tử thế gia đứng bên cạnh kia sợ thế gian chưa đủ loạn mà nói thêm, hận không thể xông lên kéo đôi cẩu nam nữ kia ra.
Úc Vân Đình cười nhạo một tiếng, bước vào hội sở, lười biếng nói: "Để cho anh tôi ra tay đi."
Minh Yên chờ Lam Hi tới, nhàm chán mà nhìn tin tức Wechat, họ mắng cô, cười nhạo cô, thậm chí đem cô cùng một đám nhà giàu cùng phe của cô đều cười cợt một trận, ngay cả mấy người giả mù sa mưa mà an ủi cô như Triệu Kiều, Tôn Viện cũng đều bị bôi đen.
Trong thế giới hào môn này, làm gì có nơi nào có tình chị em chân chính, trước kia là cô thích vinh hoa phú quý, thích cảm giác được mọi người mến mộ, nhưng mà trong mơ lúc Minh gia suy tàn, cô từ trên trời ngã xuống vũng bùn, nhưng người này thượng cẳng chân hạ cẳng tay mà tiện thể dẫm đạp thêm vài phát, cùng mấy người này chơi chung, Minh Yên cảm thấy mình mới là bị thiểu năng trí tuệ.
"Em tìm anh làm gì?" Maybach màu đen dừng trước mặt cô, Lam Hi bước xuống xe, lông mày không tự giác mà nhíu chặt lại, người đàn ông khuôn mặt trắng trẻo tinh xảo, thân cao 1 mét 85 cho dù ăn mặc quần đùi áo thun đơn giản, cũng nơi nơi lộ ra khí chất công tử cao quý.
Minh Yên giương mắt, thấy dưới đuôi mắt hắn cất giấu một tia không kiên nhẫn, những yêu thích cùng rung động trước kia đều như thủy triều mau chóng rút đi, chỉ còn dư lại toàn sự tự giễu.
"Vào kia rồi nói, nói xong liền để anh đi, nhất định sẽ không làm chậm trễ thời gian của anh." Minh Yên nói xong, quay đầu đi trước.
*
Trong phòng bao của hội sở, Úc Hàn Chi rũ mắt nhìn ảnh chụp vừa mới được gửi đến. Mùa xuân tháng tư hoa nở rộ, trước cửa hội sở trồng vô số cây bông gòn lớn nhỏ, gió nhẹ lay lay, ánh đèn rực rỡ, những cánh hoa xinh đẹp rơi đầy mặt đất.
Minh Yên đứng dưới tán cây nở rộ đầy hoa, không còn bóng dáng của bức ảnh cô chụp buổi chiều hôm ấy, cô cùng Lam Hi mặc đồ tình nhân, áo thun váy ngắn màu trắng, siết lại chiếc eo nhỏ mập mờ, thân hình tinh tế, khuôn mặt tinh xảo, ngây thơ đến mức khiến cho người ta rung động.
Úc Vân Đình đẩy cửa tiến vào, ngửi được mùi rượu mê người lan khắp cả căn phòng, lập tức đau lòng mà kêu oai oái: "Anh, anh cho dù có ghen cũng không thể phá hoại rượu 76 năm của em chứ, uống một chai là thiếu một chai."
Úc Hàn Chi giương mắt, đạm bạc liếc nhìn hắn, giọng nói: "Ghen?"
Úc Vân Đình bỡn cợt cười cười: "Chị dâu tương lai của em, hàng ngày vô cùng phong lưu, cô ta thuê một phòng ở cách vách, trai đơn gái chiếc, không cần chờ tới ngày mai, chắc hẳn giờ trong giới đã đầy lời đồn rồi. Điện thoại của em tin tức muốn bùng nổ rồi đây."
"Nhàm chán." Úc Hàn Chi duỗi tay cầm lấy ly rượu, mặt vô biểu tình nhấp một ngụm rượu vang, lạnh nhạt nói: "Chuyện em điều tra thế nào rồi."
"Sự việc mười mấy năm trước, sao mà dễ tra ra như thế được, anh nói cái suối nước nóng đã sớm đóng cửa ở sơn trang kia, đất đai đều chuyển chủ mấy lần, bất quá em cũng tra ra được ông chủ chính thức của cái sơn trang đó, nghe nói là đã tới Hà Lan định cư, khi nào em tìm được họ thì sẽ nói cho anh biết." Úc Vân Đình nói chính sự, lập tức trở nên nghiêm túc.
"Ừ, đem các miếng đất xung quanh chỗ đó đều mua lại đi." Úc Hàn Chi đem rượu vang đỏ uống cạn, đứng dậy nói.
*
Minh Yên đi vào chiếc phòng quen thuộc của cô, thấy Lam Hi đứng cách xa cô tầm bảy tám bước, tức khắc cười tự giễu.
Trong mơ lúc sau này Minh gia xảy ra chuyện, Lam gia lo giữ mình, nhưng Lam Hi vẫn một lòng để tâm đến Hoa Tư, vì sợ Hoa Tư hiểu lầm, cố gắng tránh mặt cô, tuy không giống những người khác cùng hãm hại cô, nhưng cô gặp chuyện như vậy lại tỏ ra lạnh nhạt *khiến cho cảm xúc cô cũng nguội lạnh.
[Chỗ này bản convert là làm nàng cảm thấy trái tim băng giá, không biết dịch kiểu gì cho mượt]
Tính ra là hắn đối với cô cũng chẳng có tí tình nghĩa gì, bọn họ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, mấy năm nay cô lại luôn đi theo phía sau lưng hắn, những ân tình đó con mẹ nó đều bị Lam Hi ném cho chó ăn.
Minh Yên đem túi sách ném ở trên sô pha, kêu người phục vụ, dọn lên một bàn bữa tối cùng với rượu, sau đó nói: "Sự việc trước kia em cũng không muốn nhiều lời, lần này kêu anh đến đây hi vọng là ngày mai anh sắp xếp tới Minh gia một chuyến."
"Thời điểm này Minh gia đang rối loạn, nếu như anh đến đó sẽ càng làm chuyện này loạn lại thêm loạn, cả đêm nay nữa, vốn dĩ em cũng không nên hẹn anh ra gặp mặt." Lam Hi ngồi trên ghế, khuôn mặt tráng trẻo lộ ra vài phần lãnh cảm không kiên nhẫn.
Minh Yên cười lạnh, hắn vốn không muốn đi chỉ là vì sợ Hoa Tư sẽ hiểu lầm, Lam Hi thông minh như vậy, những năm này Hoa Tư đều đã hiểu rõ, một mặt thì từ chối cô, một mặt lại luôn lui tới Minh gia tỏ vẻ quan tâm cô, cho cô hy vọng, lấy cô làm lá chắn để quan tâm bảo bọc Hoa Tư.
Đầu tiên là lấy việc học làm trọng, sau lại lấy sự nghiệp làm trọng, hắn lừa gạt mọi người, sau này có thế lực Lam gia chống đỡ, công khai tỏ tình Hoa Tư.
"Tới Minh gia cũng không phải vì em, anh có dám cùng Hoa Tư công khai không, lấy địa vị hiện tại của Lam gia, nhưng mà giờ Hoa Tư cũng đã có thân phận, anh chẳng lẽ cũng không dám cùng ba mẹ nói đến chuyện này đó chứ." Minh Yên rũ mắt, đạm bạc mà nói, "Em có thể thỏa mãn mong ước của anh."
[đoạn này giống bụt hiện lên và nói ghê trời]
Sắc mặt Lam Hi khẽ biến, tại sao Minh Yên lại biết hắn thích Hoa Tư? Mấy năm nay rõ ràng hắn đã che giấu kĩ càng như vậy cơ mà.
"Em định làm cái gì?"
"Em sẽ nói với ba thu nhận Hoa Tư làm con nuôi, cho Hoa Tư cổ phần của Minh thị, đưa Hoa Tư trở thành tiểu thư chân chính của Minh gia, vấn đề thân phận này em có thể giải quyết, còn việc ba mẹ Lam có chấp nhận cho Hoa Tư bước vào cửa hay không, đó là phụ thuộc vào năng lực của anh." Minh Yên nhàn nhạt nói.
Lam Hi trầm mặc không nói, khuôn mặt tuấn tú căng chặt nhìn Minh Yên: "Em tại sao lại muốn giúp anh?" Cô không phải là thích hắn yêu hắn đến chết sao? Không phải là nếu không phải hắn thì không gả sao? Không phải là đã theo đuổi hắn bảy năm sao? Ngày hôm qua mới thổ lộ cùng hắn, ngày hôm nãy đã buông tay phủi sạch thành toàn cho hắn cùng với Hoa Tư.
Minh Yên ở trước mặt hắn vẫn luôn là bộ dáng xinh đẹp nhất, yêu đến hèn mọn, nhưng bây giờ lại là thiếu nữ lạnh băng.
"Cho em 3% cổ phần của Lam gia" Minh Yên vươn ba ngón tay trắng như ngọc ra, mắt hạnh cong cong chói lọi, nhân lúc cháy nhà tiện hôi của luôn.
Bảy năm thanh xuân tao vứt cho chó luôn.
Biểu tình Lam Hi một lời đúng là khó nói hết, Minh Yên được nuông chiều từ bé, chính là công chúa của Minh gia, về sau tài sản chắc chắn đều là của cô, cô muốn cổ phần của Lam gia làm cái gì, 3% cổ phần đương nhiên là không ít, nhưng thật ra cũng không tính là nhiều, nhưng mà cũng không thể so với tài sản của Minh gia.
"Thế nào, 3% cổ phần cũng không muốn trả, đây là tình yêu của anh đối với Hoa Tư sao?"
"Đương nhiên là không phải, em muốn cổ phần để làm gì, em cũng đâu có thiếu chút tiền đó."
"Chẳng có quan hệ gì đến anh, đừng có mà hỏi nhiều, hai ngày sau anh đến Minh gia, nói với ba em anh thích Hoa Tư, sau đó em sẽ làm công tác tư tưởng cho ba, việc này có đi hay không thì tùy anh." Minh Yên nói xong, không kiên nhẫn cầm lấy túi xách với son môi dặm lại một chút.
"Được, anh ngày mai liền đi." Lam Hi đứng dậy, nhìn cô gái dưới ánh đèn đẹp đến chói mắt, hạ giọng hỏi: "Em cùng với Úc Hàn Chi là thật sự yêu nhau à?"
"Phải." Minh Yên gật đầu, đi thẳng đến đầu cũng không quay lại nhìn một cái.
Lam Hi muốn nói lại thôi, xoay người rời đi.
Lam Hi vừa đi, Minh Yên giống như con khổng tước nhỏ suy sụp, che lại dạ dày của mình, uể oải nằm trên sô pha, cô đã cả một ngày không ăn gì, vừa đói khát vừa thất tình, còn biết tương lai của mình sau này thảm vô cùng, khuôn mặt đáng thương hề hề.
"Minh tiểu thư, bữa tối cùng với rượu của ngài." giám đốc hội sở gõ cửa.
Không một ai trả lời.
Quản lý của bộ phạn VIP lại gõ cửa thêm một lần nữa, sau đó tay chân luống cuống, chạy sang phòng bên gõ cửa.
Không ai không biết, hội sở Phong Hoa là sản nghiệp của Úc gia, là tài sản trên danh nghĩa của Úc Hàn Chi ở nước ngoài.
"Ông chắc chắn là cô ta ở trong đó một mình sao?" Úc Vân Đình há hốc mồm, nữ nhân này sao lại nhiều chuyện như vậy chứ?
"Lam thiếu gia vừa đi rồi, thật sự là chỉ có một mình Minh tiểu thư ở bên trong."
"Anh, không phải là cô ta bị Lam Hi từ chối, sau đó chịu đả kích lớn, nghĩ quẩn ở trong đó làm bậy rồi chứ?" Úc Vân Đình nghĩ một chút mà rùng mình.
Úc Hàn Chi nhíu mày, buông văn kiện trên tay xuống, không nói một lời liền đi tới phòng bên cạnh.
Minh Yên bị tụt huyết áp, hơn nữa đầu còn đau đến choáng váng, nghe được giám đốc hội sở đập cửa, nhưng cô lại không bò dậy được, chờ đến khi nghe được tiếng cửa mở ra, vừa mở mắt ra đã thấy Úc Hàn Chi cúi người xuống ôm cô, người đàn ông đeo kính mắt gọng màu vàng, ngũ quan càng thêm văn nhân tuấn nhã, mặt mày đều lộ ra vẻ lạnh nhạt.
"Không ổn sao?" Người đàn ông thanh âm trầm thấp lại gợi cảm, thấy cô tỉnh thì làm bộ thu tay lại.
Minh Yên bị vẻ đẹp trai làm cho trái tim đập loạn nửa nhịp, cô từ nhỏ đã không có khả năng khống chế đối với sắc đẹp, theo phản xạ có điều kiện duỗi tay ôm lấy cổ anh, vừa làm nũng vừa ủy khuất cáo trạng: "Đói~"
Úc Vân Đình đi theo phía sau tròng mắt cũng sắp rớt ra ngoài. Tình huống như này là như nào? Tại sao lại bế lên rồi? Anh hắn không phải mắc bệnh sạch sẽ sao? Tại sao còn không đẩy ra?
Úc Hàn Chi đẩy đẩy, lại đụng trúng thân thể mềm mại thơm ngát của thiếu nữ, đầu ngón tay giật giật, ánh mắt sau chiếc kính vàng càng thêm sâu thẳm như mực.
"Minh Yên, cô lại uống rượu à?" Úc Vân Đình tức giận mà nói.
Úc Vân Đình? Minh Yên cắn răng, Úc Vân Đình cùng với Lam Hi là học bá nổi tiếng ở Nam Thành, hắn công khai cười nhạo cô không học vấn lại không nghề nghiệp, tuyên bố ai coi trọng Minh Yên là không phải mắt mù thì chính là bị bại não, từ đó hai người xem như kết thành thù trăm năm.
Thân thể Minh Yên vốn khó chịu, hai ngày nay liên tục bị kích thích, tinh thần vô dụng này vẫn luôn cố gắng chống đỡ, giờ lại gặp được kẻ thù thì tức đến đỏ mắt, gắt gao ôm lấy cổ Úc Hàn Chi, đem khuôn mặt nhỏ chôn sâu vào trong lồng ngực anh, ủy khuất nói: "Tại sao anh giờ mới đến, tôi khó chịu đến choáng váng, bụng lại còn đói."
Cô lớn lên căn bản là vô cùng xinh đẹp, giờ phút này lại như quả cà tím bị héo, nhu nhu nhược nhược chọc người thương vô cùng, cô ôm Úc Hàn Chi làm nũng, còn dương dương đắc ý mà trừng mắt nhìn Úc Vân Đình, liếc hắn một cái, hừ, cô cứ ôm lấy Úc Hàn Chi đấy, cho hắn tức chết.
Giây tiếp theo, Minh Yên bị nam chân vô tình đẩy ra, đối phương lực tay lại lớn, trực tiếp đem cô đẩy ngã trên mặt đất.
"Thật xin lỗi, tôi có thói quen sạch sẽ." Úc Hàn Chi mang theo ánh mắt thâm trầm dưới chiếc kính gọng vàng nhìn cô, tuấn tú văn nhã mỉm cười, từ trong túi lấy ra một cái khăn tay, nghiêm túc cẩn thận lau tay.
Minh Yên vẻ mặt tức tối, nội tâm có một ngàn con ngựa chạy qua.
Trong mơ, Úc Hàn Chi đúng thật là có cái thói ở sạch này, đừng nói là chạm vào phụ nữ, mà cái thói sạch sẽ này đã trở thành bệnh của anh, từ nhỏ phụ nữ quanh người được ví như tre già măng mọc, từ chối người này thì người kia tiến lên, đều bị hắn từ chối triệt để.
Thấy Úc Vân Đình khó khăn nhịn cười, Úc Hàn Chi biểu cảm nhàn nhạt, Minh Yên bị đẩy ngã ôm mông đau nhức bò dậy, cười lạnh một tiếng, nhón mũi chân lên hôn vào đôi môi nhỏ của anh, sau đó dương dương đắc ý cười: "Thói ở sạch là bệnh, phải trị."
Minh Yên cầm túi xách của cô lên, đẩy Úc Vân Đình ra, hừ lạnh một tiếng rồi bước ra ngoài.
Úc Vân Đình trợn mắt há mồm.
Úc Hàn Chi khuôn mặt anh tuấn giờ đây như mây đen giăng đầy trời, giơ tay đè giữa chân mày, mắt phượng khép hờ, trước mắt là hình dáng thiếu nữ xinh đẹp kia, khuôn mặt sinh động kiều diễm, đặc biệt là đôi mắt như viên bi nhỏ chứa đựng giọt lệ nơi khóe mắt.