Edit: Phong Nguyệt
Lục Ý không hiểu vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
Du Định cười tủm tỉm, bắt chéo chân ngồi bên cạnh.
Cố Diễn cầm bịt mắt đeo lên cho cậu.
Trước mắt Lục Ý là một mảnh tối tăm, cái gì cũng không nhìn thấy.
Âm thanh của Cố Diễn vang vọng bên tai: “Em nghe thấy anh nói gì không?”
Cảm giác không nhìn thấy gì thật sự khó chịu, nhất là trong tình huống có người khác ở đây.
Lục Ý nghiêng đầu muốn xác định vị trí của Cố Diễn: “Nghe.”
Cố Diễn: “Có giống như lúc bình thường không?”
Đương nhiên là không rồi.
Lục Ý lắc đầu.
“Ừm, không giống là đúng rồi.” Cố Diễn đứng ở một bên, nhàn nhạt nói, “Không chỉ thính giác không giống, mà các giác quan còn lại, kể cả các bộ phận khác trên cơ thể cũng vậy, tất cả sẽ trở nên nhạy cảm hơn, em phải tìm hiểu cái này.”
Lục Ý nhẹ nhàng ừm một tiếng, thử tiến lên hai bước.
Vì không cảm giác được phương hướng, nên mỗi bước nhưng giẫm trên hoa, luôn có cảm giác sẽ rơi xuống vách núi.
Nó khiến người khác cảm thấy không an toàn.
Lục Ý không thích điều này, nó làm cậu thấy sợ hãi.
Cậu có gắng đi thêm hai bước.
Bước chân Lục Ý không vững, lung lay, Cố Diễn đi theo cậu.
Phía trước có một cái ghế nhỏ, Lục Ý không nhìn thấy, tiếp tục đi tới, Cố Diễn thấy vậy, nhẹ nhàng gạt ra, chân ghế ma sát với mặt sàn phát ra tiếng “cọt kẹt”, động tĩnh không lớn lắm nhưng thính giác của cậu bây giờ rất nhạy, nhanh chóng nghe thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-nguyet-quang-dot-nhien-muon-cung-toi-ket-hon/1424449/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.