♪ Editor: Mio・°⁎⁺✧༚ (Giá trị tài sản ròng là những tài sản được sở hữu & trừ đi số nợ của một doanh nghiệp, cá nhân, tổ chức, quốc gia.) "Quý ca ca..." "Đừng gọi anh, đưa điện thoại đây." Quý Huyền Nguyệt gãi đầu, chợt cảm thấy hơi bực bội, anh gằn giọng: "Đưa điện thoại cho anh, không thì giải thích rõ cho anh nghe." Kỷ Cảnh Hiên vội vàng vươn tay ôm lấy Quý Huyền Nguyệt, lo sợ nói: "Quý ca ca, anh nghe em giải thích." "Anh nghe em giải thích, em nói đi." Quý Huyền Nguyệt day day mũi, cũng không có phản ứng gì quá đà, nhưng anh không muốn thân mật với Kỷ Cảnh Hiên mới đành đẩy hắn ra. Dù sao anh cũng thích thằng nhóc này, chẳng thể trách móc nặng nề: "Nói mau." "Em họ Kỷ... Ba em tên Kỷ Hoàn, ông nội em tên Kỷ Khải." Kỷ Cảnh Hiên mấp máy môi, lầm lì: "Em không có cố ý lừa anh." Hai cái tên Kỷ Hoàn, Kỷ Khải nghe như sấm bên tai. Một người phụ trách kinh doanh trong nước, một người phụ trách kinh doanh nước ngoài, một người ở nước ngoài lọt vào danh sách hội nhà giàu của Forbes, người còn lại ở trong nước bỏ xa kẻ khác dẫn đầu bảng giới thượng lưu. Ban đầu là nổi tiếng vì đầu tư bất động sản cổ phiếu, về sau từ đồ tiêu dùng cao cấp đến nhu yếu phẩm rẻ tiền đều có mặt của họ, hơn nữa còn là những sản phẩm hàng đầu trong ngành, người phát ngôn cũng phải là người nổi tiếng nhất. (Người phát ngôn: cấp cao nhất trong danh phận đại diện thương hiệu, có chia người phát ngôn theo từng phân khu như toàn cầu, khu vực...) Ngay cả Quý Huyền Nguyệt cũng không đủ trình độ để đại ngôn cho mặt hàng tiêu dùng cao cấp. Kết quả Kỷ Cảnh Hiên nói với anh, Kỷ Hoàn là ba của hắn. Quý Huyền Nguyệt chậm rãi vùi đầu vào cánh tay. Anh lại còn bảo anh lớn oai phong một cõi của Kỷ Cảnh Hiên đừng nên ăn bám. Anh còn có dự định nuôi cả gia đình này. Thật sự đấy. Quý Huyền Nguyệt quả nhiên bị Kỷ Cảnh Hiên chọc tức đến bật cười, anh càng nghĩ càng giận; một mặt là vì bản thân không bố trí phòng vệ, dùng hết lòng để tin tưởng Kỷ Cảnh Hiên, có quá nhiều sơ hở đến vậy mà trước nay anh cũng chưa từng nghĩ sâu xa; một mặt khác là vì bản thân anh đã nói quá nhiều lời ngu xuẩn. Yết hầu chợt chua xót, Quý Huyền Nguyệt ngước mặt nhìn trần nhà, hốc mắt ửng đỏ. Đụng đến chuyện thế này anh chẳng còn sức mà ầm ĩ nữa, chỉ bình tĩnh nói: "Em bảo cả nhà em phối hợp diễn kịch chỉ vì để gạt anh ư? Trên người anh có gì... để em lừa dối như thế chứ? Chia tay đi." Giọng nói Quý Huyền Nguyệt hơi run rẩy, hàm dưới ẩn hiện trong chiếc áo len đen cổ cao, sắc mặt anh tái nhợt, đôi mặt lạnh nhạt ửng đỏ. Quý Huyền Nguyệt không hề nhìn Kỷ Cảnh Hiên mà chỉ cúi đầu cụp mắt, chẳng ai biết anh đang nghĩ gì. "Em không muốn gạt anh, ban đầu em chỉ... Chỉ muốn đùa anh một chút thôi, nhưng sau đó em sợ anh... Sợ anh phát hiện em lừa anh. Anh thương xót Kỷ Cảnh Hiên nghèo khổ, nhưng nếu là Kỷ Cảnh Hiên giàu có, em sợ anh sẽ không muốn em, em không chia tay đâu, Quý ca ca, em mãi mãi sẽ không chia tay." Kỷ Cảnh Hiên dang tay ôm lấy Quý Huyền Nguyệt, siết chặt anh vào lòng, không ngừng hôn lên tóc anh để xin lỗi. "Xin lỗi, Quý ca ca, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi mà..." Kỷ Cảnh Hiên không ngừng lặp lại những câu này, Quý Huyền Nguyệt cũng không đẩy hắn ra, anh buồn bã nửa ngày, cảm thấy Kỷ Cảnh Hiên đã lừa dối mình, rõ ràng là con trai của nhà giàu nhất... Kỷ Cảnh Hiên là con trai của nhà giàu nhất!!!! "Vậy em nói cho anh nghe giá trị ròng của nhà là bao nhiêu?" Kỷ Cảnh Hiên nhíu mày, vừa định mở miệng đã bị Quý Huyền Nguyệt ngăn cản: "Anh muốn nghe nói thật, đừng nói dối anh." "Vâng ạ." Kỷ Cảnh Hiên dùng tay ra một con số. !!! Quý Huyền Nguyệt mở to hai mắt nhìn, ánh mắt lập lòe tia sáng khả nghi, như thể đang nhìn đỉnh Everest chạm khắc bằng kim cương. Lúc này Quý Huyền Nguyệt vươn tay sờ sờ đầu tóc Kỷ Cảnh Hiên, vuốt ve từ trên xuống dưới: "Oa, đắt quá à." Da đầu Kỷ Cảnh Hiên tê rần, thoáng nhìn qua bộ dạng si mê của Quý Huyền Nguyệt, lúc này mới chợt nhớ ra anh là một kẻ tham tiền, lúc nãy hoảng sợ quá nên quên mất, Kỷ Cảnh Hiên hoàn toàn bình tâm lại, nhướng mày hỏi: "Còn chia tay không?" "Không chia nữa..." Quý Huyền Nguyệt dang tay ôm lại Kỷ Cảnh Hiên: "Lần sau không được lừa anh nữa." "Dạ." "Anh không phải vì tiền mới không chia tay với em nữa, anh thật sự rất tức giận đấy." "Dạ, em biết rồi." Kỷ Cảnh Hiên ôm Quý Huyền Nguyệt, lẩm bẩm: "Anh yêu em, em biết mà." Quý Huyền Nguyệt ôm một hồi mới ngại ngùng hỏi: "Vậy bác trai bác gái... Cái đồng hồ và bữa tối kia thì...?" "Lừa anh đó." Kỷ Cảnh Hiên sờ sờ đầu tóc của Quý Huyền Nguyệt: "Mẹ em đặc biệt tìm một biệt thự xung quanh, thuê một ngày để ngủ ở đó, cái đồng hồ thì tặng riêng cho anh, mẹ em không nói dối, bữa tối đó cũng vì anh mà chuẩn bị." "Ồ..." Quý Huyền Nguyệt tự sờ tóc mình, cúi đầu cười cười: "Được rồi... Hehehe." "Đồ ngốc." Hai người ngọt ngấy được một lúc, Kỷ Cảnh Hiên và Quý Huyền Nguyệt lại đi đón Kỷ An vào viện. Kỷ An ở công ty Kỷ Đình, còn gần đây thì Kỷ Đình luôn ở công ty giải trí Thanh Hoàn, bởi vì vừa tiếp nhận cái công ty rỗng này lại còn bận bịu ở công ty của bản thân nên chưa chuyển đi được. Kỷ Cảnh Hiên cũng không ngừng ném mấy cái nồi to cho anh, làm anh buồn chẳng muốn nói, vừa phải mang tội, vừa phải xử lí chuyện của em trai. Khoảnh khắc nhìn thấy Quý Huyền Nguyệt đến anh thật sự kinh ngạc, đồng thời lại còn hơi vui vẻ. Em trai nhà mình bị vạch trần rồi. Chắc là kinh khủng lắm. Kỷ An ngồi trong văn phòng rộng lớn, dáng ngồi chỉnh tề cứng nhắc đang chơi rubik, cậu đeo tai nghe màu đen được đặc chế, ngăn cách hết mọi thứ bên ngoài thế giới. Chỉ có Kỷ Cảnh Hiên đến, không có Quý Huyền Nguyệt. Kỷ Đình sa sầm mặt: "Người yêu em đâu?" "Anh ấy ngại, không dám đến gặp anh." Kỷ Cảnh Hiên giải thích: "Em đến đón anh ba đi viện." "Vậy khi nào mới đến quản lí cái công ty này?" "Một thời gian nữa đi, em nói rồi mà. Em phụ trách âm nhạc, anh ấy phụ trách phim ảnh, anh ấy chờ em đoạt giải thưởng, em cũng chờ anh ấy đoạt giải thưởng, đến lúc đó lại tính tiếp. Anh quan tâm cái công ty này giúp em trước đi." "Cút đi." Kỷ Đình xua xua tay: "Quá lắm một năm, anh mày bận lắm." "Vâng ạ." Kỷ Cảnh Hiên vui vẻ đến trước mặt Kỷ An, chờ Kỷ An nhìn mình hắn mới mở miệng nói: "Anh, em dẫn anh đi bệnh viện." "Em trai." Kỷ An híp mắt cười. "Ngoan." Kỷ Cảnh Hiên dẫn Kỷ An lên xe, Quý Huyền Nguyệt vì muốn nói chuyện với Kỷ An nên ngồi ghế sau, anh vừa thấy Kỷ An thì nhiệt tình chào hỏi, kết quả Kỷ An không nghe thấy, cúi đầu chơi rubik. "Anh ấy mang tai nghe cách âm vì nhạy cảm với âm thanh lắm. Tiếng còi ô tô, tiếng phụ nữ la hét hoặc đàn ông kêu gào đều khiến ảnh khủng hoảng. Cái này là đặt riêng ở nước ngoài làm, đeo lên có thể ngăn cách 90% tạp âm. Anh nhìn vào mắt anh ấy nói chuyện đi, anh ấy rất thông minh, có thể đọc được khẩu hình miệng." Quý Huyền Nguyệt gật đầu, thương tiếc nói: "Anh trai em rất đẹp, sao lại bị như thế..." "Có thể là do ba em quan tâm anh cả, mẹ quan tâm em, thế nên anh ấy luôn bị xem nhẹ, đến lúc cả nhà phát hiện anh ấy có chỗ khác thường thì đã thế rồi." Kỷ Cảnh Hiên giải thích, ngữ khí cực kì hối hận: "Anh ấy luôn thương em nhất." Kỷ An chậm chạp xoay khối rubik, nhất thời trong xe chỉ có tiếng xoay rubik rất nhỏ phát ra, Quý Huyền Nguyệt chạm mắt với Kỷ An, anh nhẹ giọng nói: "Xin chào." Kỷ An từ tốn: "Xin chào." "Anh ấy rất thích anh đó, lúc trước ảnh còn không để ý đến ba mẹ em, thế mà anh vừa nói anh ấy đã đáp rồi." "Dĩ nhiên!" "Quý ca ca..." "Hả?" "Cái show sống còn kia tìm em, giám khảo khách mời là Hà Vân Túy, em giúp anh xả giận nhé." "Được thôi." Quý Huyền Nguyệt cong môi nói. "Vậy thì... Anh sẽ không quan tâm Hà Vân Túy nữa chứ?" Hiếm khi Quý Huyền Nguyệt lại trầm mặc. Eo ui đã chương 50 rồi, trong tháng này mình up tận 20 chương đó mọi người=)))))) vỗ tay cho bản thân rất nhiều, cũng cảm ơn mọi người đã chịu khó đọc truyện hehee
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]