Bạch Nguyệt Quang cảm giác eo của mình bị Tiểu Đáng Thương Thụ dụi đến nóng lên, còn ướt sũng nước mắt, khóc đến vô cùng thê thảm.
Bạch Nguyệt Quang không thể trơ mắt nhìn cậu bạn nhỏ khóc, cảm thấy lòng mình cũng không thoải mái, đưa tay nhẹ nhàng vuốt lưng cậu.
Cuối cùng Tiểu Đáng Thương Thụ cũng khóc đủ rồi, hai tay vẫn còn bám lấy Bạch Nguyệt Quang, giương mắt tỏ vẻ vô tội nhìn anh, viền mắt hồng hồng, dưới ánh đèn đường chiếu rọi thoạt nhìn càng thêm tội nghiệp.
Bạch Nguyệt Quang kéo tay cậu ra, cúi đầu dỗ dành.
“Hôm nay cậu có muốn về nhà không?”
Tiểu Đáng Thương Thụ không còn trả lời ‘Không biết’ nữa, hai mắt rưng rưng nói.
“Tôi không muốn nhìn thấy anh ta.”
Ngụ ý là không muốn về nhà, Bạch Nguyệt Quang nói.
“Vậy trước tiên cậu đi theo tôi được không?”
Sau đó suy nghĩ một hồi mới lựa lời nói tiếp.
“Tôi cùng hắn ta có quen biết, nhưng tôi không phải người xấu, sẽ không làm hại cậu.”
Bạch Nguyệt Quang cũng không để ý lúc đó anh đã dỗ dành người trước mắt không khác gì dỗ dành trẻ con.
Tiểu Đáng Thương Thụ khi nãy khóc to, vừa khóc vừa nức nở, sau đó tội nghiệp nói.
“Anh là người tốt, vừa rồi anh đã giúp tôi.”
Bạch Nguyệt Quang vừa bực vừa buồn cười nghĩ thầm, bạn nhỏ này dễ bị lừa thật, lúc bị bán đi chắc còn giúp người ta đếm tiền,
Bạch Nguyệt Quang thấy điện thoại báo có vài cuộc gọi nhỡ, mấy cuộc là của tên cặn bã, còn lại là của bạn bè, anh có thói quen để âm báo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-nguyet-quang-cua-tra-cong-khong-chiu-dien-theo-kich-ban/196906/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.