Ôn Du Du nhìn Dương Oánh Oánh một lúc, không thèm phản ứng lại cô ta. Cô bây giờ rất nghi ngờ tác giả của quyển sách này rất ghét người giàu nên trong sách mới có nhiều tư tưởng hiếm thấy như vậy, luôn luôn ghen ghét gia cảnh của người khác tốt hoen mình.
"Vũ Gia, tôi cùng mẹ đi trước nha, bai."
"Ừ, cậu cùng dì cứ đi trước đi." Đồng Vũ Gia vội vàng nói.
Ôn Du Du cùng mẹ Ôn rời đi. Sau khi cô đi rồi, Đồng Vũ Gia hạ giọng, tức giận nói:
"Oánh oánh, cậu sao lại nói như vậy?"
Phải ác độc như thế nào thì mới có thể cố ý đi chạm vào vết sẹo của người khác. Dương Oánh Oánh lúc này cũng phát giác ra lời vừa nãy có chút quá phận. Bất quá, cô ta không định nhận sai.
"Tôi hỏi thăm thì có sao? Cứ phải yếu yếu ớt ớt như vậy à? Thật là."
Lục Tuyết cố hoà giải:
"Oánh oánh chỉ là tính hơi thẳng, có cái gì thì nói cái đó, Vũ Gia cậu đừng giận."
Đồng Vũ Gia lập tức cảm thấy một hơi bị nghẹn ở ngực nhưng lại không biết nên nói cái gì, đành phải thôi.
"Du Du, bạn học kia của con..."
Ôn Du Du sắc mặt một lời khó nói hết,
"Cái loại người này con cũng chẳng muốn chơi cùng, mẹ không cần phải để ý đến họ."
"Con có chuyện thì không nên giấu ở trong lòng, có việc gì phải nói với ba mẹ."
Mẹ Ôn sợ cô ở trường bị người khác bắt nạt mà không dám nói cho người nhà.
"Mẹ nghĩ gì thế, con có thể có chuyện gì a."
Ôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-nguyet-quang-cua-nam-phu-co-chap/244765/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.