“Vì vậy, anh cho rằng bị nghẹt mũi và tiêu chảy thì có quyền chuyển lên lầu chín, đúng không?”
“Có một chút.” Hạ Thiên Tễ cẩn thận hỏi: “Có phải cô thấy làm vậy là không hay cho lắm?”
Anh là một người đàn ông có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm. Anh từng theo đuổi phụ nữ, cũng từng bị phụ nữ bám theo, nhưng lúc nào anh cũng hành động theo ý mình. Đây là lần đầu tiên anh để ý tới cảm nhận của đối phương, hình như cô không thích anh làm vậy.
Hạ Thiên Tễ biết, trạng thái này gọi là thấp thỏm lo âu.
Thật sự là quá thần kỳ. Trừ mối tình đầu ra, anh chưa hề có cảm giác đó.
Lúc đi nhà trẻ, có một cô bé gọi anh là bạch mã hoàng tử, thậm chí còn viết thư tình cho anh, nói với cô giáo là muốn ngồi cạnh anh. Anh trưởng thành theo thời gian, quả thật là càng lúc càng giống với bạch mã hoàng tử – gia thế, vẻ ngoài, học thức, phong độ, thể chất, cái nào cũng có đủ.
Lên đại học, anh là nam sinh được hâm mộ nhất, cũng là người bị đám nam sinh ghét nhất – Anh biết viết báo cáo và luận văn. Môn nào anh học, giáo sư cũng rất ngạc nhiên về khả năng của anh, thường mời gọi anh, hy vọng anh phát triển chuyên môn của mình, nhưng ngay cả sân thể dục mà anh cũng thu hút không ít ánh mắt của khán giả.
Có một bác từng nói, Bảo tàng Madame Tussauds* nên làm cho anh một cái tượng sáp, đặt tên là Bạch Mã Hoàng Tử.
*Bảo tàng tượng sáp ở Hồng Kông (có thật).
Trong chốn tình trường, anh không cần phí chút sức nào cũng chiếm được ưu thế.
Khi anh hỏi một nữ sinh rằng cô ấy có đồng ý đi ăn cơm cùng anh hay không, thật ra anh đã nghĩ đến việc đi đâu ăn trước đó rồi, không cần phải hỏi cô ấy thích chỗ nào. Bởi vì anh chọn, nữ sinh đó nhất định thích.
Anh rất biết cách nắm bắt thời cơ thích hợp, khi nào thì ăn tiệc lớn, khi nào thì tới một cửa hiệu có phong cách riêng; kiểu nữ sinh nào thích hoa, kiểu nữ sinh nào thích bồn hoa nhỏ; ngày nghỉ muốn leo núi, xuống biển hay là đi đến phòng mỹ thuật tạo hình. Anh làm gì, con gái người ta cũng đồng ý, cũng vui vẻ. Trước giờ là thế, trừ bỏ hiện tại.
Hạ Thiên Tễ chưa từng gặp qua nữ sinh như Trình Khả Lương vậy. Cô để lại trong anh một dấu ấn khác biết, khác biệt đến mức dù anh vì cô làm cái gì, anh đều không cảm thấy cô “nhất định” sẽ thích.
Anh lo lắng, liệu cô có cảm thấy anh làm vậy là khoa trương lắm không? Xa xỉ lắm không?
Lo lắng không yên.
Tiếng Trung Quốc quả là thần kỳ, trái tim anh bây giờ đang thấp thỏm lo âu.
“Cũng không thể nói là không tốt, chỉ là có chút vi diệu.” Anh giúp cô làm nhiều chuyện như vậy, nếu cô vẫn cảm thấy phòng này không tốt lắm mới thật sự là không tốt, cùng lắm chỉ hơi kỳ lạ mà thôi.
Hạ Thiên Tễ không hiểu lắm: “Vi diệu nghĩa là?”
Vi diệu nghĩa là... Là vi diệu đó, phải giải thích thế nào nhỉ?
Nói chung là vì đã sống một mình nhiều năm, thói quen cái gì cũng tự làm, đột nhiên có người giúp đỡ thì chợt cảm thấy không quen.
Nhưng bình tĩnh suy xét, đương nhiên, cảm giác này rất tốt.
Dù sao thì sống một mình cô cũng đâu thích, cô mới là một sinh viên đại học, cũng muốn có người quan tâm mình... Dĩ nhiên là có người để ý cô, nhưng sự để ý đó đồng nghĩa với việc theo đuổi, cô không thể nào tiếp nhận.
Đối với cô mà nói, quan tâm giống như tình yêu vậy, không phải không muốn mà là chẳng có thời gian, cho nên cô không nhận nổi. Cảm tình dù có đáng quý đến đâu cũng sẽ có đến có đi. Trước mắt, cô chỉ có thể cố gắng hết sức để chăm sóc tốt cho bản thân, không có khả năng đưa tình yêu trở về như lúc đầu... Ngay cả như vậy, có người dành cho cô sự quan tâm, cô vẫn cực kỳ yêu thích.
Rất muốn.
Chưa từng nghĩ là không muốn.
Vì vậy, lúc anh lo lắng khi cô đêm hôm về nhà một mình, anh để cô ngồi sau yên xe đạp, chở cô về nhà những buổi tối vừa qua, cô hết sức quý trọng.
“Trước kia đều chỉ do một mình tôi làm, bây giờ cái gì cũng không cần làm, anh giúp tôi làm tất cả, tôi cảm thấy... vi diệu.”
“Nghĩa là nghiêng về hướng tốt có phải không?”
“Phải.”
Hạ Thiên Tễ tán thưởng tiếng Trung một lần nữa. Không yên lòng, bây giờ thì anh đã thoải mái rồi.
Trình Khả Lương thấy kỳ quái: “Anh sao vậy, nãy giờ cứ vòng quanh vấn về này?”
“Bởi vì tôi phải giúp hai người không quen biết cài đặt máy tính, dĩ nhiên phải xác định thời gian cho đáng giá.” Hạ Thiên Tễ cười cười, nói: “Cô ăn xong rồi bắt đầu xem phim hả?”
“Ừm.”
Sau khi xác nhận từ Tiểu Mật, tâm tình cô vô cùng thoải mái!
Bao tử không còn khó chịu, ngủ cũng ngủ no nê rồi. Vì vậy, cô xuống giường, mở ti vi, từ trong kênh truyền hình phải trả tiền tìm ra một bộ phim vẫn muốn xem nhưng không có thời gian đi xem ở rạp. Trình Khả Lương đang hào hứng xem thì anh chàng mất trí nhớ bước vào, sau đó thì hai người nói một hồi bằng những câu nói kỳ lạ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]