Hắn không còn là sư huynh Lan Khánh hận đời trước đây.
Hắn là bộ khoái Thi Tiểu Hắc chính nghĩa của Quy Nghĩa huyện.
Bách Lý Thất tổng nghĩ, có lẽ Lan Khánh quên hết tất cả mọi việc ngày trước cũng tốt.
Việc đã qua kinh khủng như vậy, là mình cũng không muốn nhớ kỹ.
Chỉ là đại sư huynh trước rõ ràng ghét nhất chính mình,
Vì sao hiện tại trong lúc bọn họ làm nội ứng, hắn lại động tay động chân…
Này này này! Đại sư huynh, ngươi đừng sờ loạn a! Sẽ xảy ra chuyện đấy—
“Không cho phép ngươi cười với hắn!”
“Hả?”
“Cũng không cho ngươi liếc mắt đưa tìnhvới hắn!
“…”
Không biết hắn có thể trách cứ người này “gây trở ngại công vụ” không?
***
Tiểu Thất cùng Lan Khánh sau khi hôn mê liền cấp tốc bị nhét vào bao bố đưa đi.
Trải qua một đoạn xóc nảy, không bao lâu túi được giải khai, mà bọn họ cũng được đặt lên nệm chăn nhu mềm.
Bởi vì cái đệm này thật sự rất rất nhu mềm, Tiểu Thất, vốn đang chờ đợi kẻ chủ mưu phía sau đi ra, không cẩn thận ngủ mất.
Lúc này Lan Khánh nghe thấy Tiểu Thất phát ra tiếng ngáy hiu hiu, mở mắt đã thấy hắn vậy mà cũng ngủ được, liền dùng ngón trỏ nhẹ nhàng chọc chọc mặt Tiểu Thất.
“…” Tiểu Thất hơi hé mắt, thấy là Lan Khánh thì thấp thanh thì thầm: “Đừng làm rộn, người còn chưa tới, ta ngủ một chút là tốt rồi…”
“Ngươi sao mà ở chỗ nào cũng có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-ly-tieu-ke-lich-hiem-ky-khanh-truc-nan-thu/2003258/quyen-2-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.