Tiểu Thất sợ quỷ, không phải không có nguyên nhân.
Năm ấy ba tuổi, mẹ hắn mang theo hắn xuôi nam.
Hắn còn nhớ rõ đó là một ngày tuyết hạ, bông tuyết như lông ngỗng từng mảnh từng mảnh rơi trên đỉnh đầu, hắn mặc một chiếc áo bông nhỏ dày tinh xảo, mẹ nắm tay hắn bước đi trong vô thức.
Sau nàng dừng tại góc đường người đến người đi, mẹ buông tay hắn, mở miệng đối với hắn nói: “Khiếu Nguyệt* ngoan, ở chỗ này chờ!”
Chờ thứ gì? Hắn nghi hoặc nhìn mẹ, nhưng mà mẹ không quay đầu lại tiếp tục đi, thân ảnh nàng biết mất nơi góc đường, không thấy nữa.
Hắn ngoan ngoãn chờ, ngoan ngoãn chờ, tiểu hài tử ba tuổi rất nghe lời không có chạy loạn, một đôi mắt hoa đào trong veo như nước vẫn nhìn mãi phương hướng mẹ ly khai.
Trời thật sự rất lạnh, rét đến mức hắn run lẩy bẩy, đói bụng nữa, chính là mẹ còn chưa trở lại.
Hắn ngồi xổm lên mặt đất, dùng bàn tay nho nhỏ cào một nắm tuyết chậm rãi ăn.
Sau tuy rằng chẳng còn quá đói bụng, nhưng mà lại càng lạnh hơn.
Đêm đã khuya, một lão khất cái ăn mặc rách nát đứng ở trước mặt hắn, giương một miệng răng rụng tá lả hỏi: “Ngươi tên là gì?”
“Mẹ gọi ta Tiểu Nguyệt.” Khi đó Tiểu Thất còn mang tên “Tiểu Nguyệt”* trả lời như vậy. Đối nhân không hề cảnh giác, im lặng mà nhu thuận.
Tiếp theo, hắn được lão khất cái mang đi.
Hắn nói: “Chỉ là, ta đang đợi mẹ.”
Lão khất cái đáp:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-ly-tieu-ke-lich-hiem-ky-khanh-truc-nan-thu/2003256/quyen-2-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.